An Tiêu Dao nói: "Sau chuyện này, chúng tôi đã bồi thường người bị hại, chúng ta đều đã chiếu cố và đưa tiền tài, mặc dù không có biện pháp bù đắp những thứ bọn họ mất đi nhưng chúng ta đã tận lực."
"Nói chuyện dễ nghe." Mặc dù Hạ Thanh tam quan bất chính, tính tình nóng nảy, làm việc không chắc tuyến thế nhưng cuộc đời mười năm chống khủng bố làm cho cô ngoài ý muốn trở nên chính trực, cô luôn cảm thông với người vô tội: "May mà năm đó người phía sau màn không phải anh, bằng không a, chậc chậc..."
Bằng không cái gì, Hạ Thanh không nói, An Tiêu Dao cũng biết, anh nhéo tay Hạ Thanh: "Sai lầm đã tạo thành, không thể vãn hồi, em nguyện ý để bọn họ bất hòa sao?"
Hạ Thanh không muốn nhìn thấy ai cùng ai bất hòa, mặc dù Hạ Thanh cùng Lý Hoan Tình giao tình không sâu, nhưng mà Mục Vân Sinh dù sao cũng là anh em tốt nhất của An Tiêu Dao, bất quá cô chỉ biểu đạt ý kiến của mình cũng không có nói ý tứ mát.
Long Tứ nói: "Chuyện này cũng không thể đổ lỗi do Vân Sinh nói cho cùng là luật pháp nước A quá mức nghiêm khắc, buôn lậu thuốc phiện và tử hình giống nhau, súng ống đạn được buôn lậu và tử hình cũng giống nhau, sao lại nghiêm khắc như thế. Nếu không phải nghiêm khắc như thế, năm đó Hoan Tình không bị phán tử hình, Vân Sinh cũng sẽ không uy hiếp bọn họ đã như vậy, bọn họ còn không thả người, chúng ta cũng chỉ là uy hiếp bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214355/chuong-2422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.