Hạ Thanh, Cố Thất Thất, “...”
Lau, điều này cũng quá khoa trương đi, nhéo như thế thì có vết bầm, còn rõ ràng như vậy.
Hạ Thanh xét lại mình một cái, chẳng lẽ thực sự là cô quá dùng sức sao?
An Tiêu Dao trêu tức nói, “Bảo bối, tính tình của cháu có chút nóng nảy a.”
Tiểu manh oa nước mắt đám đám xuống, kéo tay Hạ bảo bối, khóc không thở được ra hơi, “Ca ca, đau, ca ca mặt mặt đau.”
“Ai bảo em da mỏng như thế, đáng đời!” Hạ Thiên mắng một tiếng, hướng về phía gương mặt của cô bé thổi thổi, “Không đau, một hồi thì tốt rồi, dì nhỏ muốn nhéo thìchính mình một cái, đừng nhéo cô ấy.”
“Con, mắt không tôn trọng trưởng bối nha, cô chính là nhéo cô bé một cái mà thôi, có muốn hay không khoa trương như vậy a, còn nói không phải vợ của con nữa, không phải vợ của con, con đau lòng làm gì.” Hạ Thanh dở khóc dở cười, được rồi, cô không ngờ người bạn nhỏ mặt trắng nõn như thế, hơi nhéo một cái cũng không dùng lực liền đau, thế nhưng bảo bối nhỏ phản ứng liền quá khoa trương đi, còn dám cùng cô hô to gọi nhỏ, không muốn sống nữa?
Hạ bảo bối cắt một tiếng, “Ai đau lòng cô ấy, nếu như cô ấy khóc, trên đảo đám con trai từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều sẽ bạo ngược cháu, nghĩ là cháu bắt nạt đấy, cô nghĩ rằng cháu nguyện ý a.”
Mọi người, “...”
Tiểu manh oa khóc một lúc, rút khụt khịt, trên mặt treo hai hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214151/chuong-2215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.