Nolan bưng một ly nước cà rốt ra, vừa cười vừa nói “Cậu đang nằm mơ à.”
Lục Trăn vừa nhìn liền phiền muộn, vô cùng bất mãn, “Tiểu sinh khó thể giấu trộm được hai bình rượu, nhưng đều bị anh đập vỡ, sao anh không đánh vỡ luôn ly nước cà rốt đáng chết kia đi.”
“Tiểu Tuyết nói, cậu không thể uống rượu.”
“Là Tiểu Tuyết nói, tôi có thể uống.” Lục Trăn cố gắng nói lý, trừng mắt với Nolan, “Cô ấy nói sắp chết, không có nghĩa là đã chết.”
“Nói chung, đợt này cậu không được uống rượu. Cứ như vậy đi, chỉ uống cái này thôi.” Nolan nói xong không cho phép cự tuyệt, Lục Trăn trừng mắt nhìn anh nhưng anh cũng thờ ơ.
Lục Trăn giận, “Cuộc sống này không biết sống qua thế nào, kiêng khác giới, còn muốn kiêng rượu? Đàn ông không hút thuốc lá không uống rượu còn được gọi là đàn ông sao? Sao anh cũng không kiêng rượu đi?”
Nolan biểu hiện vô biểu, “Ngày nào cậu không uống rượu, tôi cũng sẽ không uống rượu ngày đó. Rất công bằng, lại nói, không phải là kiêng rượu, chỉ là gần đây không được uống thôi.”
“Cút, anh cho là tôi không biết ngày đó anh cùng Michael ra ngoài là uống rượu sao.”
“Không có!”
“Có! Lão tử ngửi thấy được mùi vị của Lafite 87.”
Nolan nghi hoặc, chết tiệt, mũi gì không biết? Anh phải ở ngoài hai tiếng đồng hồ rồi mới về nhà mà cậu ấy còn có thể ngửi được mùi rượu? Đặc biệt là còn có thể ngửi ra được là rượu gì??
Lục Trăn thấy Nolan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214106/chuong-2170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.