Sáu điểm một lại một biến mất, liên tục biến mất năm người, Cố Thất Thất ngồi không yên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn An Tiêu Dao, An Tiêu Dao gật gật đầu, Cố Thất Thất xoay người ra cửa, Hạ Thanh đứng dậy cũng theo muốn đi.
“Em bị thương.” An Tiêu Dao nhàn nhạt nói.
“Không chết được, một mình Thất Thất không có biện pháp đối phó Mang Phi.” Hạ Thanh đuổi theo, An Tiêu Dao phải ở lại vì anh nắm trong tay toàn cục, bằng không, bọn họ càng không có phần thắng, “William, theo các cô ấy.”
“Một mình anh ở lại?”
“Đi đi!”
“Được!” William cũng đuổi theo, An Tiêu Dao nghĩ nghĩ, phát ra tín hiệu cho tất cả đặc công ở Guinea, tìm kiếm chi viện, bởi vì anh thấy được một tin tình báo khác, đội hải báo đột kích có thể sẽ theo sở la môn hải lên đất liền, chi viện đánh bọn họ.
Thực sự là đến chỗ nào cũng không thoát khỏi quân đội nước Mỹ.
Hiện nay điều quan trọng nhất là giải quyết Mang Phi.
Nếu không giải quyết Mang Phi, anh không thể an tâm làm công việc của mình, phải giết Mang Phi trước.
Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh theo nóc nhà bay vút mà đi, các đặc công khác yểm hộ, nhưng không muốn hành động thiếu suy nghĩ, đánh rắn động cỏ, An Tiêu Dao nói, “Thất Thất, cách em một giờ, năm mươi mét, xung quanh có bốn người.”
Cố Thất Thất đánh một thủ thế, Hạ Thanh leo lên theo một nhà dân, đột nhiên nhớ tới âm thanh còi báo động, trên đường phố cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214105/chuong-2169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.