Hai nhà khoa học vừa nghe liền biết An Tiêu Dao có chủ ý gì, đưa mắt nhìn nhau, An Tiêu Dao muốn kỹ thuật của bọn họ, một nhà khoa học cười lạnh, “Chúng tôi cự tuyệt hợp tác tốt đẹp với chính phủ, không muốn lại phát triển nguồn sinh lực mới, anh cảm thấy chúng tôi sẽ nguyện ý làm việc cùng các anh sao? Đừng có nằm mơ, loại nguy hại cho địa cầu cho nhân loại này chúng tôi sẽ không làm, anh đừng hy vọng.”
Hạ Thanh lạnh lùng cười, “Các ông sao nói dễ nghe như vậy chứ? Nếu muốn làm người tốt thì ngay từ đầu sẽ không nghiên cứu thứ đó. Hiện tại đang nghiên cứu thì giữa chừng lại muốn ngừng, đây không phải là làm cho một viên táo ngọt một cái tát sao? Các ông làm như vậy, sẽ chỉ làm cho người khác tò mò hơn về thành quả thí nghiệm của các ông thôi. Sớm biết thứ đấy hại người gì gì đó, các người sớm đi chỗ nào, tôi vốn cho rằng các nhà khoa học một lòng nghiên cứu chỉ nghĩ để đặt được đột phá ở lĩnh vực mình chọn, hóa ra còn vì hòa bình thế giới, thật đúng là hiếm thấy.”
“Cô thì biết cái gì, nếu như các người tiếp tục lợi dụng loại năng lực này, tài nguyên trên địa cầu rất nhanh liền hao hụt hết, môi trường sinh thái bị phá hư, toàn cầu bị diệt sạch, việc này đối với nhân loại mà nói quả thực là một đại nạn.” Nhà khoa học tức giận nói.
“Tôi còn chưa từng nghe nói nguồn sinh lực nào có thể làm hao hụt tài nguyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214102/chuong-2166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.