Sau khi chuyển tiền thành công, An Tiêu Dao soạn một tin nhắn của ngân hàng Thụy Sĩ gửi đến di động của Mang Phi, Mang Phi vừa nhìn di động kêu, hết sức hài lòng, phất phất tay, nói cho William, “Người ở trên lầu, tự anh lên nhận đi, chúng tôi đi đây.”
Mang Phi dẫn người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Hạ Thanh ngồi không yên, “Ô, anh cứ thả anh ta đi như vậy sao?”
“Để anh ta sống vì còn cần dùng.” An Tiêu Dao nhàn nhạt nói, một tay bận rộn ở trên bàn phím, Hạ Thanh kháng nghị, “Anh ta làm hại bạn cùng phòng của anh bất mãn đến nông nỗi không thể làm ăn được gì như này mà anh cứ thả anh ta đi như vậy sao?”
An Tiêu Dao tay vừa trượt, gõ nhầm một số trong chỉ lệnh, quay đầu nhìn Hạ Thanh kia biểu tình quả thực là quá vi diệu, lão bà, rốt cuộc là ai bất mãn, anh cảm thấy rất thoải mái mà.
Cố Thất Thất mặt lạnh băng nói, “Tôi nghĩ hai người tiểu biệt thắng tân hôn nên làm vài trận, vậy mà không ngờ thời gian dài như vậy cũng chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm thôi sao, những vết cào trên người anh là do dâu? Cậu ở trên anh ấy à?”
Hạ Thanh, “...”
An Tiêu Dao, “...”
An Tiêu Dao quả thực không muốn nói chuyện cùng hai người phụ nữ này. Hạ Thanh hùng hổ muốn tìm người tính sổ, Cố Thất Thất có vẻ nghe lời An Tiêu Dao hơn, An Tiêu Dao nói không manh động, cô liền bất động, mặc dù cô cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214101/chuong-2165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.