Mang Phi nghe được câu này nói không nên lời, sắc mặt Hạ Thanh băng lãnh đến cực điểm, "Nể tình chúng ta đã từng quen biết trong quá khứ, tôi sẽ không tính toán gì với anh, cũng không có nghĩa là anh có thể tiếp tục quấn quít lấy tôi, tôi ghét nhất loại người bám riết dai dẳng. Năm đó theo đuổi anh là chuyện của tôi, không chấp nhận tôi đó là do anh tự bỏ lỡ, bây giờ anh muốn quay lại cũng phải xem tôi có nguyện ý hay không đã. Đội trưởng à, dù sao chúng ta cũng có một đoạn tình cảm thầy trò, anh đừng làm cho nó khó coi như vậy, để đến cuối cùng một tiếng cảm ơn tôi cũng không muốn nói."
"Dù cho anh năm đó có chấp nhận tôi, thì tôi nghĩ tôi và anh cũng sẽ không có khả năng cùng nhau ở một chỗ. Lúc đó tôi coi trọng anh, chẳng qua là do lúc đó anh có khí chất anh hùng, tiểu cô nương đối với anh hùng nhất thời si mê là chuyện bình thường, anh cũng không nên coi đó là thật, còn tưởng là ta phi ngươi không thể sao?"
"Bây giờ tôi đã rời khỏi nước Mỹ, bị phát lệnh truy nã toàn cầu, đây cũng là chuyện của tôi, ân oán giữa An Tiêu Dao và tôi không quan hệ gì tới anh nên anh cũng không cần bận tâm. Nếu vì anh ấy mà tôi bị bắt, bị bắn chết, đó cũng là chuyện của tôi, tôi cam tâm tình nguyện."
"Anh không cần phải bận tâm chuyện này hộ tôi đâu, tôi không chịu nổi."
Hạ Thanh khó có thể có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213960/chuong-2024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.