"Thanh và Tiêu Dao ở cùng một chỗ." Cố Thất Thất nói, "Thanh đi tòa thành trộm chạm ngọc, đã bị thương...Tiêu Dao để cô ấy dưỡng thương ở bên trong biệt thự, tạm thời không thể rời đi, thi thể này..."
"Bọn anh đang ở trên phi cơ, cũng không ở hiện trường, đặc công của chúng ta ở nước Nga rất phân tán, hiện nay chỉ có hai người ở hiện trường, nhiều người không dễ làm việc, những người khác tại chỗ đợi mệnh, tùy thời cơ sẽ hành động."
"Em hiểu ý anh." Cố Thất Thất cúp điện thoại, hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì nữa, vội vã trở về phòng, năm phút đồng hồ sau đã tập hợp ở phòng khách. Họ đã hoàn tất toàn bộ trang bị, Long Tứ mang theo máy vi tính nhỏ, hai người vội vội vàng vàng xuống núi.
Loại thời tiết quỷ quái này khiến cho việc xuống núi phải tiêu hao một chút thời gian, mặc dù bọn họ đã sống quen thuộc trong gió tuyết.
Xuống núi, hai người mua một tá sô-cô-la cùng nước vứt để ở phía sau xe, lái xe đi về hướng phía biệt thự. Dọc theo đường đi, Cố Thất Thất cũng rất trầm mặc, "Đừng lo lắng, cho dù có thi thể, cũng sẽ không phải là Tiêu Dao cùng Hạ Thanh."
"Đương nhiên là không thể nào rồi!" Cố Thất Thất trầm giọng nói, "Tuyệt đối không thể nào là bọn họ."
"Tiêu Dao làm việc vẫn rất cẩn thận, cho dù có nguy hiểm, cũng không thể để cho người ta hại chết trong biệt thự được. Còn Hạ Thanh ý thức rất nhanh nhạy, kẻ địch mới xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213806/chuong-1870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.