Cố Thất Thất nhấc chân đá anh một cái, Long Tứ cười cười rồi lại đích thân lên đến, một tay ôm hông cô, một tay vuốt ve thân thể cô, Cố Thất Thất bị phủ dược đến toàn thân tê dại, lý trí hoàn toàn mất đi.
Anh đang muốn cởi của áo lót giữ nhiệt của nàng ra thì di động đột nhiên vang lên.
Di động của bọn họ đều để ở chế độ im lặng, nên không có bất kỳ tiếng chuông nào, chỉ vang lên cảnh báo. Long Tứ vẫn đang chìm đắm trong thế giới mỹ hảo, điện thoại cũng không muốn tiếp, Cố Thất Thất bừng tỉnh phục hồi lại tinh thần, ở trong mắt Long Tứ cô đúng là quyến rũ động lòng người, ý loạn tình mê chính mình.
Cô đang làm cái gì đây?
"Anh nghe điện thoại đi!" Cô thúc vào lồng ngực Long Tứ.
"Mặc kệ nó đi." Lúc này trời đất bao la, cũng không bằng chuyện lớn hiện tại. Cho dù bây giờ trời có sập xuống chân anh cũng lười quan tâm. Thế nên sao có thể nghĩ anh có thể nhận điện thoại lúc này. Anh không nghe điện thoại, hai tiếng vang rồi sẽ ngắt.
Cố Thất Thất nghiêng đầu vừa nhìn là điện thoại của Mục Vân Sinh gọi đến, đột nhiên không biết từ đâu cô lấy ra một con dao nhỏ, kề lên trên cổ anh, nhắc lại từng chữ một chữ "Nghe điện thoại!"
Long Tứ đã thông báo, không có việc gì thì đừng điện thoại cho anh. Anh đã nói qua thì mấy người bọn họ sẽ không vô cớ gọi điện cho anh trừ phi có việc gì gấp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213805/chuong-1869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.