Trung tâm trấn nhỏ là khu trượt tuyết, có đứa nhỏ đang chơi đùa trong đó, tiếng cười cùng tiếng gào cũng là vui mừng, cô lại cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, không có nhiều cảm giác hít thở không thông như vậy. Cái loại cảm giác hít thở không thông đó giống như muốn lấy mạng người khác vậy.
Cô cũng qua đấy trượt tuyết. Cô vốn là muốn về nhà, nhưng về nhà cũng chỉ có một mình nên cô quyết định đi ra phía bên ngoài trấn nhỏ chơi. Trước mắt cô là một mảnh băng tuyết trắng xóa, Cố Thất Thất chợt cảm thấy rất mê mang.
Rốt cuộc cô tới đây nhằm mục đích gì?
Long Tứ cùng người phụ nữ khác khiêu vũ thì cô tức giận gì chứ?
Đầu óc cô giờ là một mảnh hỗn loạn, mọi thứ đều là khái niệm mơ hồ, cô chưa kịp hiểu rõ đã liền biến mất không thấy.
Một mình cô ở giữa gió tuyết chơi hai giờ đồng hồ, chân đã lạnh tới mức tê dại, lúc này cô mới trở về. Vừa về đến nhà, cô liền thấy Long Tứ đang trầm mặt ngồi ở phòng khách. Thấy cô trở về, anh nheo mắt lại, tròng mắt xanh thẳm, một mảnh lửa giận.
Anh tức giận.
"Em vừa đi đâu vậy?"
"Em cảm thấy nhàm chán, nên đi xung quanh một chút." Cố Thất Thất vừa nói vừa bình tĩnh cởi áo khoác ngoài ra, treo ở một bên, vì đi yến hội nên cô ăn mặc cũng nhẹ nhàng tùy ý, thư thích cùng giữ cho ấm cầm đầu chọn, áo lông quần jean, bộ dáng nhàn nhã, một chút cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213800/chuong-1864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.