Bên ngoài gió tuyết thổi lớn, gian phòng lại ấm áp như tiết trời mùa xuân, rõ ràng thời gian leo núi dài như vậy sẽ khiến cô rất mệt mỏi nhưng cô không làm sao có thể nghỉ ngơi tốt được, các loại cảm giác khiến cô thoải mái, chính cô cũng không thể hiểu rõ được vì sao lại bực bội như vậy.
Đối với những đặc công như cô, bình thường chỉ khi nào có những việc mà mình không thể nắm bắt được mới khiến họ bực bội như vậy.
Cô gọi điện thoại cho Hạ Thanh, điện thoại vừa vang lên 2 chuông, Hạ Thanh liền bắt máy. Điện thoại vừa thông máy cô liền nghe thấy tiếng hô khoa trương của Hạ Thanh: “Thất Thất, An Tiêu Dao này quá cấp lực, bày cho mình cả một bàn đồ ăn Trung Hoa, ăn đến nỗi bụng căng tròn rồi.”
Cố Thất Thất, “...”
Tâm tình của cô đang tệ như vậy nhưng nghe đến giọng nói khoa trương của Hạ Thanh thì cũng phải phì cười.
“Chính cậu nói muốn ăn cơm trưa mà.”
“Lần sau mình sẽ nói muốn xem anh ta biến thành yêu tinh xem anh ta có thể biến hay không?”
Cố Thất Thất, “...”
“Cậu đang ở chỗ nào vậy? Sao mình cảm giác toàn tiếng gió tuyết rít gào thế?”
“Ừ, mình đang ở trên núi cao, bên này gió tuyết khá lớn.”
“Ngày mai cậu có trở về không?”
“Chắc ngày mai mình chưa thể quay về được. Mình muốn ở lại đây một khoảng thời gian.”
“Không phải cậu đã nói ngày mai sẽ trở về sao?”
“Xin lỗi.” Cố Thất Thất nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213797/chuong-1861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.