Tiểu thư An Lôi quay sang hỏi Cố Thất Thất có muốn hay không đi, Cố Thất Thất vừa định nói không muốn thì Long Tứ liền nói, “Cô ấy sẽ đi cùng với tôi.”
“Vậy hẹn gặp lại hai người vào ngày mai nhé.”
Tiểu thư An Lôi đến đi vội vàng, Cố Thất Thất ngồi ở một bên, mặt mày ủ rũ, Long Tứ quay người trở lại, dọn dẹp ly trà, Cố Thất Thất mím môi hỏi, “Người phụ nữ vừa rồi là ai đấy, rất thân quen với anh sao?”
“Cô ấy ở ngay trong trấn này thôi. Thời gian anh tới đây đã phải nhờ vả nhà bọn họ nhiều lần, hai bên cũng đi lại qua nhà nhau không ít lần.”
Ngữ khí của Cố Thất Thất xưa nay băng lãnh, thanh âm rất ít khi nhẹ nhàng mềm mại, “Anh đến đây mới mấy ngày mà sao lại thân quen thuộc với gia đình họ như vậy chứ?”
Vô duyên vô cớ lấy lòng, luôn luôn có mục đích riêng.
Bình thường cô sẽ quan tâm những việc này này, nhưng cũng không có nghĩa là cô không hiểu.
Long Tứ liền nói, “Em suy nghĩ nhiều rồi, khi mùa đông đến mọi người đều không muốn ra khỏi cửa, thường sinh hoạt ở trong nhà. Vậy nên trong trấn nhỏ thường tổ chức một ít hoạt động như trượt tuyết, săn thú, mục đích nhằm để mùa đông trôi qua một chút, tham dự vài lần liền cảm thấy quen thuộc mà.”
“Ừ…” Cố Thất Thất dựa vào sô pha, nhìn trên mặt không ra biểu tình gì, Long Tứ cũng đoán không ra, cảm thấy hình như cô không vui còn vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213796/chuong-1860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.