Lục Trăn cảm giác mình ngồi vào thang máy, thang máy đang không ngừng đi xuống, với tốc hộ này, anh phán đoán phải tầng thứ 100, thang máy ngừng, đồng thời có người tháo khăn bịt mặt màu đen trên mặt Lục Trăn ra.
Hiển nhiên là một phòng nghiên cứu dưới đất. Vòng tròn không trung, trung tâm là đài điều khiển, bên cạnh là những bàn nghiên cứu, các nhà khoa học mặc áo trắng đi qua đi lại, mỗi người mang một gương mặt không có cảm xúc, bộ đội đặc chủng đi lại xung quanh.
Xuyên qua cửa kính, anh có thể nhìn thấy các nhà khoa học đang bận rộn bên trong.
Cũng nhìn thấy người nằm trên bàn mổ, phẫu thuật.
Đủ loại kiểu dáng, dường như đây là những nhà khoa học có kỹ thuật tiên tiến nhất, Lục Trăn nhớ tới vương bài tại phòng thí nghiệm ở sa mạc, anh bật cười, thế nào lại có cảm giác như về nhà, bất quá chỗ kia lớn hơn rất nhiều.
Nơi này không tính lớn, nhưng thiết bị rất tinh vi.
Anh bị người ta ép đi vào một lối đi, càng thâm nhập càng ít người, chó có một số ít mặc áo trắng đang phẫu thuật con con người, quay đi quay lại, có người ở trong phòng thí nghiệm, ngừng tay làm việc, tò mò nhìn Lục Trăn.
Đây là lần thứ hai Lục Trăn bị đưa đến đây, rất nhiều người đều biết hắn.
Mặc dù rất nhiều người cũng không biết, trong phòng giam kia có cái gì, chỉ là thấy một thanh niên rất đẹp, bọn họ đều gặp, nhìn thấy anh lại một lần nữa bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213596/chuong-1658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.