Chương trước
Chương sau
Tiểu Tuyết thiện lương chính trực, cũng không muốn đi thương tổn người cô thương yêu. Cô cùng cha mình nói như vậy, kỳ thực, trong lòng cô cũng không chịu nổi. Cha, đã nhiều năm như vậy, cha đang suy nghĩ gì, vì sao không thể thật yên lặng sống qua ngày?

“Trò chuyện vài câu đâu có sao, đâu có thể nói là nhiều lời? Con đang nghiên cứu hạng mục gì? Lĩnh vực sinh vật cũng có rất nhiều hạng mục có thể làm, cha thích nhất nghe con nói chuyện nghiên cứu.” Hạ Phong nói, giọng điệu thành khẩn, yêu thương.

Tiểu Tuyết nói, “Chính là nghiên cứu một ít gien cùng virus, cha, con đã đáp ứng tổ chức, sẽ không tiết lộ việc này ra ngoài, nên xin lỗi cha, con không thể nỏi được.”

Mặt mày Hạ Thanh như tuyết, ánh mắt Hạ Thần Hi cũng rất lờ mờ, cúi đầu uống cà phê, việc cha quan tâm cũng không phải là bản thân Hạ Tuyết, mà là công việc nghiên cứu của cô. Việc này khiến cô vô cùng khó chịu.

Các cô và ông đều có quan hệ huyết thống, đều là cha và con gái a.

Nhiều năm như vậy không thấy, vì sao không hỏi xem dây thanh quản của Hạ Tuyết có phải đã khá hơn nhiều hay chưa? Bây giờ còn khó chịu không? Có cần cha đưa đi kiểm tra một chút hay không? Đã nhiều năm như vậy, cô sống có được không? Có bị người nào bắt nạt hay không?

Tất cả điều này đều là điều một người cha nên hỏi, nhưng một câu ông cũng không hỏi, mọi sự chú ý lại dồn toàn bộ lên việc cô đang nghiên cứu.

Cha ơi là cha, người thực sự là làm các con thất vọng.

Tiểu Tuyết nửa thật nửa giả nói một ít việc nghiên cứu, Hạ Phong cùng cô tiếp lời, Hạ Thanh có chút không kiên nhẫn, Hạ Thần Hi ý bảo cô đừng quá nóng vội, chủ yếu là các cô đang muốn cha mình hạ thấp cảnh giác.

Sau này có thể nói tới vấn đề của Lục Trăn.

Tiểu Tuyết mịt mờ nói đến vấn đề học thuật của chính mình, muốn thỉnh giáo Hạ Phong, điểm này khiến Hạ Phong không thể chờ đợi được mà muốn gặp Tiểu Tuyết, thời gian của Tiểu Tuyết lại bị gò bó, hai người phụ nữ ở một bên kia uống nước thảo luận.

Hạ Thần Hi cùng Hạ Thanh chỉ là yên tĩnh ngồi nghe, cũng không quan tâm bọn họ rốt cuộc nói cái gì, dù sao thì sau đó Tiểu Tuyết cũng sẽ cùng các cô tỉ mỉ bàn luận và đưa ra kế hoạch.

Lúc đầu, Tiểu Tuyết đối với cha mình còn sót lại hi vọng, sợ rằng sau buổi nói chuyện này, hi vọng cũng chả còn nhiều.

Dục vọng được trông thấy Tiểu Tuyết của Hạ Phong thực là mãnh liệt, nhưng mà, đối với Tiểu Tuyết việc này chỉ còn là nhiệm vụ, cũng không quá nhiều chờ mong.

Nhiều khi, khi mình đang chờ mong một người nào đó, chính người đó lại tìm tới.

Chính mình mất đi người mình chờ mong, tất cả là do mình làm người đó thất vọng.

Hạ Phong thật vất vả mới nói chuyện điện thoại xong cùng Hạ Thần Tuyết, Tiểu Tuyết mượn cớ nói có chuyện, cúp điện thoại, Hạ Phong đem di động trả lại Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi đã thất sự thất vọng, như không có việc gì nói, “Cha, con trai con vừa mới được sinh ra không bao lâu, ở New York cũng ở không được nhiều thời gian, con vốn là cùng Bạch Dạ đến bàn chuyện làm ăn, cơ duyên xảo hợp gặp được chị nên con mới ở lại lâu thêm một chút, khả năng mấy ngày nữa con sẽ trở về nước.”

Hạ Phong cân nhắc, ông đương nhiên rất muốn thông qua Hạ Thần Hi để gặp mặt Tiểu Tuyết, nếu để cho Hạ Thanh ra mặt, Hạ Phong rất không yên tâm. Thứ nhất, Hạ Thanh quá mức phản loạn, ông không trông chờ gì được.

Hạ Phong nói, “Qua mấy ngày nữa chị con trở về, con hãy báo cho cha biết. Con xem chị con lúc nào rảnh rỗi để có thể gặp mặt thì báo cho cha thời gian cụ thể nhé.”

“Vâng, cha.” Hạ Thần Hi nói, giọng điệu đạm nhiên, vô cùng mềm mại tôn kính.

Hạ Thanh khinh miệt hừ một tiếng “Lần sau gặp mặt, xin cha đừng sợ chết như thế.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.