Tiểu Tuyết thiện lương chính trực, cũng không muốn đi thương tổn người cô thương yêu. Cô cùng cha mình nói như vậy, kỳ thực, trong lòng cô cũng không chịu nổi. Cha, đã nhiều năm như vậy, cha đang suy nghĩ gì, vì sao không thể thật yên lặng sống qua ngày?
“Trò chuyện vài câu đâu có sao, đâu có thể nói là nhiều lời? Con đang nghiên cứu hạng mục gì? Lĩnh vực sinh vật cũng có rất nhiều hạng mục có thể làm, cha thích nhất nghe con nói chuyện nghiên cứu.” Hạ Phong nói, giọng điệu thành khẩn, yêu thương.
Tiểu Tuyết nói, “Chính là nghiên cứu một ít gien cùng virus, cha, con đã đáp ứng tổ chức, sẽ không tiết lộ việc này ra ngoài, nên xin lỗi cha, con không thể nỏi được.”
Mặt mày Hạ Thanh như tuyết, ánh mắt Hạ Thần Hi cũng rất lờ mờ, cúi đầu uống cà phê, việc cha quan tâm cũng không phải là bản thân Hạ Tuyết, mà là công việc nghiên cứu của cô. Việc này khiến cô vô cùng khó chịu.
Các cô và ông đều có quan hệ huyết thống, đều là cha và con gái a.
Nhiều năm như vậy không thấy, vì sao không hỏi xem dây thanh quản của Hạ Tuyết có phải đã khá hơn nhiều hay chưa? Bây giờ còn khó chịu không? Có cần cha đưa đi kiểm tra một chút hay không? Đã nhiều năm như vậy, cô sống có được không? Có bị người nào bắt nạt hay không?
Tất cả điều này đều là điều một người cha nên hỏi, nhưng một câu ông cũng không hỏi, mọi sự chú ý lại dồn toàn bộ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213521/chuong-1582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.