“Vô tâm vô phế, nhiều năm như vậy, cậu sẽ đem tôi quên hết.” Nolan nhàn nhạt nói, nói không khổ sở, đó là gạt người .
Lục Trăn cúi đầu, cũng không phản bác anh, đích xác sẽ quên mất không sai biệt lắm , bây giờ nếu nói là tôi chưa từng quên anh, nhất định rất dối trá, cho nên, anh thẳng thắn đừng nói , Nolan dường như biết mình nhắc tới chuyện không nên nói, cuống quít nói, “Tôi không có ý gì.”
“Cho nên, sự kiện kia, tôi không nên trách anh, thực sự, tôi kỳ thực không có ý tứ trách anh, cũng không ý tứ muốn trách anh, tôi chỉ là hiểu lầm , giận điên lên.” Nolan nhìn mắt Lục Trăn, nghiêm túc nói khiểm, “Khi đó, tôi còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, cho nên, anh có thể tha thứ tôi sao?”
Lục Trăn kinh ngạc nhìn Nolan, từ đầu đến giờ, đều là anh xin lỗi Nolan, lợi dụng Nolan, hồi bé càng là như thế, Nolan căn bản không cần xin lỗi, anh không có làm lỗi cái gì.
Nolan nói, “Tôi từng nói quá với cậu, nếu không phải tôi nhất thời xúc động nói ra câu nói kia, có lẽ, cậu sẽ không đi, tôi đến bây giờ sẽ phi thường hối hận, chỉ là thời gian không thể quay lại.”
“Tôi không trách anh.” Lục Trăn nói, anh cúi đầu, có chút châm chọc hỏi, “Kỳ thực, anh biết từ đầu tới đuôi, tôi chỉ là ở lợi dụng anh, phải không?”
“Tôi biết.” Nolan nói, “Nhưng tôi còn là muốn mang cậu rời đi.”
“Ngu ngốc!” Lục Trăn hừ lạnh.
Nolan nói, “Tôi càng tin cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213396/chuong-1455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.