Lục Trăn ha ha cười, đi đảo một ít giấm cùng nước tương đến, mặc dù ăn như thế tương đối khá ăn, bất quá Lục ca ca xưa nay trọng khẩu vị, anh có thể đem đùi dê dính mù-tạc ăn, mọi người dính giấm đều không kỳ quái.
Nolan thiếu tá nói, "Anh tại sao còn chưa đi?"
"Tiểu sinh chỉ tính toán, biết tiểu mỹ nhân sẽ cho tôi ăn ngon, ôn nhu hương này, thế nào không tiếc rời khỏi." Lục Trăn cười mỉm nói, "Dù sao cậu ngày mai đi, tiện đường mang tôi đoạn đường."
"Máy bay tôi trực tiếp dừng ở căn cứ lục quân, anh cảm thấy tôi sẽ đem anh mang vào căn cứ lục quân?" Nolan thiếu tá chân mày cũng không động một chút, dường như Lục Trăn nói một truyện cười.
"Oa, tiểu sinh hay là không đi, miễn cho một đi không trở lại." Lục Trăn thầm nghĩ, Nolan vô duyên vô cớ, đi căn cứ lục quân làm cái gì? Này một phản sợ thiếu tá, tay thân được đủ lớn lên.
Lục Trăn tự hỏi, trên mặt lại bất động thanh sắc, vẫn là trêu đùa hỏi một tiếng, "Cậu xác định không mang theo ca ca về nhà?"
Nolan hơi khơi mào mí mắt, nhìn Lục Trăn liếc mắt một cái, ánh mắt kia, Lục Trăn xem không hiểu, tổng cảm thấy có thứ gì ở bên trong lưu chuyển, thâm thúy, kiềm chế, thâm hậu, anh không hiểu, cho nên có chút bực bội.
Mắt người nước ngoài, vốn là làm cho cảm giác thâm tình, chuyên chú nhìn ngươi như thế, cảm giác tất cả tri giác đều bị cướp đi.
"Lục Trăn, anh biết không? Anh chính là một tên khốn kiếp." Nolan thiếu tá chợt bỏ rơi dao nhỏ, mở cửa ra.
Lục Trăn mờ mịt, Lục Trăn vô tội, anh đây là phạm vào một tội chết, Nolan thiếu tá vậy mà nổi giận? Này bất động thanh sắc mới là bản sắc thiếu tá a, như thế không có thể nhịn được, anh thật bất ngờ.
Này diễn được lại là kia vừa ra a?
Lục Trăn nghĩ thầm, anh có chút sờ không được ý nghĩ của anh ta.
Lục ca ca xưa nay vô tâm vô phế, sờ không cho phép tôi sẽ không sờ soạng, anh tôi nỗ lực ăn đủ.
Nolan liền ở bên ngoài đường cái, gió thổi tán lửa giận anh ta, lửa giận trong lòng một tầng một tầng đốt, anh khắc chế đi đè nặng, nếu không, anh không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Trước đây, Lục Trăn thường xuyên nói, mang tôi về nhà.
Ủy khuất, đau thương, yếu đuối, dường như vừa đụng liền phát, anh vẫn luôn nghĩ phải bảo vệ hảo anh ta, mỗi lần anh ta nói, dẫn anh ta về nhà, anh sẽ có một loại không hiểu xót xa trong lòng.
Lục Trăn, Lục Trăn.
Lục Trăn đã từng là nhận hết vết thương, ở trong ngực anh nói, "Vạn nhất tôi lạc đường, cậu nhất định phải mang tôi về nhà."
Có một lần, Lục Trăn phạm sai lầm, anh ta giết người, người nọ muốn cướp súng trong ngực anh ta, đó là công cụ bảo mệnh Lục Trăn, anh ta còn nhỏ tuổi, khi đó đã nổ súng bảo vệ mình.
Anh ta giết người kia.
Người bị giết, kỳ thực, cũng chỉ là đứa nhỏ choai choai, không được mười hai tuổi.
Nolan rất tức giận, anh cho rằng, đứa bé kia là vô tội, chỉ là một vị bình dân, Lục Trăn lại tàn sát một chút cũng không có mềm lòng, anh tức giận đến phát cuồng, đánh Lục Trăn, Lục Trăn khóc hỏi, "Cậu xác định không mang theo tôi về nhà sao?"
Anh lúc đó cần phải bình tĩnh mấy phút, xoay người rời khỏi, anh tức giận Lục Trăn, càng tức giận chính mình, anh tức giận chính mình, nếu là bảo vệ tốt Lục Trăn, hai tay của anh ta cũng sẽ không nhiễm máu tươi, anh ta giết người, chính mình lại không có nhiều phẫn nộ.
Nhưng mà, chờ anh lại xoay người lại, Lục Trăn đã không thấy.
Anh tìm khắp tất cả địa phương Israel, cũng không có Lục Trăn.
Về sau, có người nói, đứa bé kia là sát thủ ngụy trang tới giết Lục Trăn, Lục Trăn chỉ là tự bảo vệ mình, Nolan ảo não không ngớt.
Anh áy náy, anh thống khổ, anh tuyệt vọng.
Thống hận chính mình, vì sao xoay người...
..thanhhuyen..diendanlequidon....
Thống hận chính mình, vì sao lại xoay người, không để ý Lục Trăn, vì sao lại không nghe anh ta nói một lời, vì sao khi Lục Trăn nói về nhà, trước tiên dẫn anh ta về nhà, Nolan thật không biết, một lần xoay người kia, cùng tính mạng của Lục Trăn đều biến mất.
Nếu là biết, có chết Nolan cũng sẽ không xoay người đi.
Nolan trở lên điên cuồng, trái tim của anh ta rối loạn như bị nhốt trong thành phố này.
Những năm gần đây, không có biện pháp để thoát ra.
Thế giới của Nolan, không có Lục Trăn, từ đó cũng bắt đầu rối loạn.
Nolan nhớ tới vô số lần, nếu là một lần kia, anh không có chỉ trích Lục Trăn, anh có thể ngoan hạ tâm địa, không đếm xỉa đến sống chết của một đứa nhỏ, anh có thể kiềm chế tính tình của mình, ôm lấy Lục Trăn, rời khỏi ngõ nhỏ.
Có phải hay không, vận mệnh của anh và Lục Trăn từ đó sẽ khác.
Lục Trăn sẽ theo Nolan, cùng nhau trở về nước Mỹ, Lục Trăn sẽ sống ở bên cạnh anh, bọn họ sẽ cùng nhau đọc sách, bọn họ cùng nhau tiến bộ quốc phòng, bọn họ sẽ yêu nhau, bọn họ ở gần nhau, nhất sinh nhất thế.
Nolan một lần sai sót, tất cả hạnh phúc của anh ta, đều lỡ mất dịp tốt.
Cái kia luôn luôn lợi dụng chính mình hỗn đản, tiểu hỗn đản, Nolan biết đến, Nolan biết Lục Trăn chỉ là lợi dụng chính mình, tìm kiếm bảo hộ.
Lục Trăn là lạnh lùng sắc bén, cũng với đứa nhỏ có thủ đoạn độc ác, từ nhỏ đã như vậy.
Hạ bảo bối lại ở trước mặt Nolan, luôn luôn vô tội, yếu đuối, Nolan biết, đứa bé kia thông minh chỉ chọn lựa cái gì tốt nhất với bé, nhưng Nolan không tin, trong thời gian ở chung kia, bảo bối thực sự một chút cũng không quan tâm sao.
Tiểu phiến tử kia, vậy mà chờ mình năm phút đồng hồ bình tĩnh cũng không chờ, cứ rời đi như vậy.
Nolan đang suy nghĩ, liệu có phải Lục Trăn đã sớm muốn đi hay không, chỉ là tìm một cái cớ.
Bây giờ, tiểu hỗn đản này lại đứng ở trước mặt anh, dùng ánh mắt trong suốt vô tội của bé nhìn anh, anh(Nolan) xác định không mang theo ca ca về nhà sao?
Nolan nhắm mắt lại, đem tất cả thống khổ đều dồn đến đáy lòng.
Lục Trăn, nếu lần này anh lại đến trêu chọc tôi, tôi tuyệt không cho phép, anh buông tay tôi ra.
Bằng không, chẳng sợ cắt ngang chân của anh, tôi cũng phải đem anh giữ ở bên người.
Nolan trở lại trong phòng, Lục Trăn đang ngồi ăn đùi dê, một bên online khoe khoang mùi vị đùi dê cùng An Tiêu Dao, tươi cười xán lạn, An Tiêu Dao nói, "Cậu thế nào cứ hưởng thụ Nolan thiếu tá... Yêu mến như vậy?"
Nolan yêu Lục Trăn, anh ta đương nhiên biết hưởng thụ, hẳn là tự nhiên.
Nhưng Nolan yêu mến, An Tiêu Dao nghĩ thầm, Long Tứ có thể bình an trở về, người bình thường đã không thể hiểu được, kỳ thực, Lục Trăn sống sót trở về, còn có đôi chút thần kỳ.
Lục Trăn nói, "Lão tử đưa mạng đến trên tay của anh ta, anh ta cũng không hạ thủ, tôi còn có cái gì đáng sợ."
An Tiêu Dao tỉnh ngộ, đúng vậy, không thể xuống tay với Lục Trăn, vĩnh viễn cũng sẽ không xuống tay với anh a.
"Được, thiếu tá mỹ nhân đang đứng ở phía sau anh, tạm biệt, anh hãy hưởng thụ đại tiệc." An Tiêu Dao lại căn dặn một câu, "Sớm trở về, miễn cho tôi phải đi nhặt xác của anh, Ba Duy Liệt hạ lệnh truy sát, đặc công toàn thành, thấy anh liền giết."
"Oa, trận thế thật lớn a..." Trong giọng nói của Lục Trăn không nghe ra một điểm sợ hãi, không chút hoang mang tắt máy vi tính, thiếu tá Nolan hỏa lại nổi lên, đối với tính mạng của mình, Lục Trăn luôn luôn thờ ơ như thế.
Nolan không thể nhịn được nữa, cầm lấy lon bia, trực tiếp uống hết.
"Trưa mai, anh cùng tôi cùng nhau trở lại." Thiếu tá Nolan nói.
Lục Trăn kiêu ngạo, "Tiểu sinh không đi căn cứ lục quân tại Mỹ quốc a."
"Chúng ta không đi căn cứ, tôi đưa anh trở về New York trước."
"Cái này làm sao không biết xấu hổ a." Lục Trăn mỉm cười, rất ra vẻ đạo mạo, lửa nóng trong đầu Nolan lại muốn bốc lên, lại trấn áp đi trở về, Lục Trăn có chuyên cơ chính mình, tại sao muốn trở lại quấn quít lấy anh, Nolan lười suy nghĩ.
Dù sao, lần này, Nolan quyết định mang Lục Trăn về nhà.
"Tôi xem cậu vừa vào cửa đã là một thân hỏa, thời tiết Iran rất nóng, thế nào không làm cho cậu sôi trào, trái lại hạ nhiệt độ?"
"Câm miệng!" Nolan hừ lạnh, cùng Lục Trăn ở chung một chỗ, thật có thể rèn đúc tu dưỡng của Nolan.
Lục Trăn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thiếu tá Nolan vừa ăn đùi dê vừa hỏi, "Lục Trăn, anh vào tổ chức Vương Bài khi nào?"
"Tôi đều quên, lúc đó còn rất nhỏ, nhỏ đến lỗi tôi không nhớ rõ." Lục Trăn nói, lại uống một ngụm bia lạnh, thật thoải mái.
"Anh còn người thân nào khác không?"
"Không có, đã chết sạch." Lục Trăn nói, càng thờ ơ, "Đừng nhìn tôi như vậy, thời gian bọn họ chết, tôi còn quá nhỏ, không nhớ rõ."
Nolan biết, Lục Trăn đang nói dối, Lục Trăn hận người nhà của anh ta, loại hận này sâu đến sương tủy, chỉ là, Lục Trăn đã học xong ẩn giấu. Nolan thở dài, chung quy là chuyện đau lòng của Lục Trăn, Nolan sẽ không hỏi anh quá nhiều, chuyện về người nhà của Lục Trăn.
"Vì sao anh lại vào vương bài?"
Lục Trăn nói, "Rất đơn giản a, lúc trước lão đầu nói, ông ấy có thể làm cho tôi trở nên mạnh mẽ, tôi chỉ vào đại binh của bộ đội đặc chủng Israel hỏi, có thể mạnh hơn so với bọn họ sao? Lão đầu nói, ước chừng trăm người như bọn họ, cậu cũng có thể hạ hết, tôi vỗ tay một cái, được, tôi đi với ông."
Nolan không thể tưởng tượng ra, "Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy." Lục Trăn mỉm cười nói, lại gãi gãi đầu, "Lúc đó bộ đội đặc chủng từng người từng người đều tung hoành vào sống ra chết kiên cường, vùng châu thổ đều có dấu chân của bọn họ, bọn họ đều mạnh như vậy, tôi đã nghĩ, tôi chỉ cần có thân thủ của bọn họ là được, lão đầu tử nói một trăm người như bọn họ tôi đều có thể hạ được, anh nói xem tôi có thể không tâm động sao?"
Thiếu tá Nolan hơi nhắm mắt lại, đúng vậy, Lục Trăn đã nói, anh ta phải trở lên thật mạnh mẽ.
Nolan có chút thương cảm, nếu là anh đem Lục Trăn mang đi sớm một chút, có lẽ, cũng sẽ không có chuyện phía sau.
"Ông ấy đã thực hiện lời nói của anh sao?"
"Cơ bản thực hiện." Lục Trăn cười nói, "Năm đó tôi là cái gì? Cô nhi, không chỗ nương tựa, không biết cái gì, thời gian trong thành thị chiến loạn có lẽ cũng đã chết, dù cho tôi may mắn sống sót lớn lên, dù cho tôi lại có thể, cũng là Ba Duy Liệt như vậy."
"Có một nơi, có tên nhà giàu mới nổi, dốt đặc cán mai, bạo lực, thô tục, cũng là thu nạp một đám tư binh. Tất cả đều là hỗn tạp, liền là một đám tư binh trung một vị, chút nào không chớp mắt, không biết lúc nào bị người khác đẩy đi lên đỡ đạn liền chết."
Không, các ngươi sẽ không thay đổi thành bộ dáng kia.
Lục Trăn, tôi sao có thể để anh biến thành hình dạng này, nếu là anh chưa đi, những gì người khác cho anh ở vương bài, anh cũng sẽ có.
Nhưng mà, Lục Trăn lại nói tiếp.
"Bây giờ Lục Trăn là ai? Một danh thủ lĩnh của Vương bài, muốn gió có gió, muốn mưa lại mưa, bộ trưởng bộ quốc phòng các anh đứng trước mặt tôi cũng không dám đụng đến một đầu ngón tay của tôi, các anh mật thám, đột kích, cử mười mấy tên đi lên, lão tử chiếu diệt không sót một tên."
"Tuy nói rằng không qua trường lớp đào tạo, tuy nhiên anh thử đến Harvard tìm một đề tài nghiên cứu sinh, cùng tôi xem ai làm hoàn hảo hơn?”
"Tuy nói không phải người giàu có nhất thế giới, nhưng một năm tôi sử dụng tiền vốn so với chống khủng bố dùng trong mười năm dự đoán sẽ nhiều hơn."
" Bây giờ, tôi không có gì cả, tôi có một đám huynh đệ tỷ muội ra sống vào chết, bọn họ bắn đạn đi qua trái tim của tôi, tôi cũng chỉ coi như bọn họ đang cùng tôi nói đùa..."
"Tôi không có gì cả, bây giờ, tôi lại có một đám huynh đệ tỷ muội cùng ra sống vào chết, bọn họ cho dù bắn đạn đi qua trái tim của tôi, tôi cũng chỉ như cùng bọn họ vui đùa, loại tín nhiệm này, người bên cạnh không thể cho tôi được, bọn họ liền là người nhà của tôi."
Thiếu tá Nolan cắn răng, nắm chặt nắm tay, Lục Trăn nói chuyện qua loa, lại nói ra ý nghĩ trung thành nhất bây giờ của anh ta, Lục Trăn trung thành với Vương Bài, nếu Nolan muốn Lục Trăn rời khỏi Vương Bài, trừ phi Lục Trăn chết.
"Hắc, thiếu tá, mặt của cậu thật khó nhìn." Lục Trăn nói, "Tôi ở trước mặt cậu kiêu ngạo như thế, cậu không phải là đang nghĩ đến việc sẽ đem tôi ném xuống biển chứ?"
"Không, anh vẫn kiêu ngạo như thế, tôi hi vọng anh ở trước mặt tôi vẫn luôn kiêu ngạo như thế." Thiếu tá Nolan nói, "Anh có nghĩ tới hay không, những gì lão nhân kia hứa hẹn với anh, cũng có người sẽ toàn tâm thực hiện cho anh, nếu lúc trước anh chưa đi, hôm nay anh..."
Thiếu tá Nolan dừng một chút, cuối cùng không nói tiếp.
Bây giờ, nói cái gì cũng đã muộn rồi.
Năm tháng như thoi đưa.
Đảo mắt đã nhiều năm như vậy, Lục Trăn đã không còn là Lục Trăn khi xưa, mà anh cùng không còn là Nolan năm đó.
Đây chính là điều đáng buồn nhất đối với Nolan.
Vốn là hai người cùng điểm xuất phát, Lục Trăn đã đi xa như vậy, mà thiếu tá Nolan lại giậm chân tại chỗ.
Thiếu tá Nolan đã nghĩ chờ khi Lục Trăn trở về, trở lại nơi lúc trước bọn họ thất lạc, lại một lần nữa cùng đi.
Có phải là si tâm vọng tưởng hay không?
"Không có nếu như." Lục Trăn nói, "Lựa chọn năm đó, tôi không hối hận, tôi lấy được nhiều hơn, so với những gì tôi đã mất đi."
"Anh đã mất đi cái gì?" Nolan nhạy bén bắt được một từ then chốt, "Đã là người không có gì cả, thì anh mất đi cái gì chứ?"
Lục Trăn hơi ngẩn ra, anh cảm thấy thiếu tá Nolan, có chút gì đó rất kỳ quái, nhưng Lục Trăn lại không nói ra được, Lục Trăn có chút phiền, có người đối với quá khứ của anh truy hỏi đến cùng, chỉ là, ánh mắt của Nolan, Lục Trăn lại không muốn cự tuyệt.
"Tôi cũng không biết." Một thoáng mơ hồ, xẹt qua trong óc, bị Lục Trăn áp trở lại, "Có lẽ, tôi căn bản cái gì cũng không mất đi, lại có thể chiếm được tri thức, tài phú, quyền lực, còn có người nhà."
"Anh thực sự là một tên khốn kiếp!" Nolan trầm giọng nói, ánh mắt của Nolan, như muốn đem Lục Trăn nhìn thấu.
Lục Trăn thở dài, "Tôi cho tới bây giờ cũng không phải là một người tốt, tôi và cậu bất đồng."
"Chỉ cần anh nguyện ý, anh chính là một người tốt."
Lục Trăn cười to, "Thôi đi, coi như không có nhà từ thiện thu dưỡng tôi, hôm nay Lục Trăn cũng là một hỗn đản."
"Đừng nói nữa." Nolan ngắt lời Lục Trăn.
Tính tình của Lục Trăn, có một ưu điểm lớn nhất chính là biết nghe lời phải, thấy Nolan nói vậy Lục Trăn tuyệt nhiên ngậm miệng, không nói lời nào, chỉ yên tĩnh ăn đùi dê, Lục Trăn đã bắt đầu cảm thấy không thể chờ được thêm được nữa mà muốn hưởng thụ ánh nắng mặt trời tại Hawai này.
Ai, thực sự là muốn hưởng thụ a.
Đêm nay, Nolan trằn trọc khó ngủ, Lục Trăn cũng ngủ không được, Lục Trăn đột nhiên hỏi Nolan, "Bắt đầu từ khi nào cậu thích tôi?"
"Anh không cần biết." Thanh âm thiếu tá Nolan lạnh nhạt, "Đây là chuyện của tôi."
Lục Trăn vừa nghĩ, giống như có lý, Lục Trăn quả nhiên không có hỏi lại.
Trong lòng có nghi hoặc, Lục Trăn cũng đè xuống.
Ngày lành đang ở trước mắt, hà tất dây dưa với một ít vấn đề không quan trọng.
Giữa trưa ngày thứ hai, thiếu tá dẫn Lục Trăn đến căn cứ quân Mỹ, đã có một chiếc máy bay đang chuẩn bị sẵn, một binh lính hỏi, Lục Trăn là ai, lúc này trên mặt Lục Trăn đã qua hóa trang, là diện mạo người Mỹ.
Nolan nhàn nhạt nói, "Người của Tôi."
Đại binh không hỏi lại, để cho bọn họ lên máy bay, nguyên bản tuyến đường là muốn đi tới căn cứ lục quân....
Đại binh không hỏi lại, để cho hai người lên máy bay, tuyến đường đi tới căn cứ lục quân, Nolan điều khiển máy bay tới New York trước, khoảng cách cũng không xa, sau đó lại đi căn cứ lục quân, trên máy bay chỉ có bọn họ không ảnh hưởng a.
Lục Trăn nhìn chiếc chuyên cơ thản nhiên nói:” Loại này so với chuyên cơ của chúng tôi còn kém xa”.
Nolan biết chuyên cơ của Vương bài, quả thực là không quân số một, làm người ta giận sôi.
Nolan nhàn nhạt nói, "Anh đã quen dùng chuyên cơ thoải mái, hà tất phải lên chiếc máy bay nhỏ này của tôi."
"Tiểu sinh muốn cùng thiếu tá bồi dưỡng cảm tình thôi."
Nolan nghe nói thế, mắt cũng không thèm nhìn Lục Trăn, xem như Lục Trăn thối lắm đi, Lục Trăn cảm thấy không còn gì thú vị, đành xem báo giấy, tất cả báo chí quân sự đều là một ít nội dung buồn chán, Lục Trăn nhìn một chút tin tức liên quan tới chống khủng bố gần đây.
Nhưng Lục Trăn phát hiện, nội dung buồn chán chính là nội dung buồn chán, không có một chút tác dụng.
Lục Trăn nghĩ thầm, quên đi, lão tử cũng không phải nhàm chán như vậy.
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thiếu tá Nolan giống như đang nhìn văn kiện, Lục Trăn mở máy vi tính chơi game, hai người không can thiệp chuyện của nhau, Nolan lắc lắc đầu, "Anh cả ngày không có việc gì như thế, thế nào quản lý một tổ chức?"
"Ha ha, tôi chỉ phụ trách sống phóng túng, những chuyện khác cũng không đến tôi quản."
"Đứa trẻ con trai của Đường Bạch Dạ là do các anh huấn luyện, sau này cậu ta chính là lãnh đạo có phải hay không?" Nolan hỏi.
Tiểu tử kia, không đơn giản.
Nolan muốn tiêu diệt.
Lục Trăn nói, "Lời ấy sai rồi, hiện tại bảo bối chính là lãnh đạo."
"Hừ, các anh chọn người, thật là tùy tiện, anh không sợ, đứa bé đó là người khác xếp vào làm thám tử trong tổ chức của các anh sao?"
"Cậu đã suy nghĩ nhiều rồi." Lục Trăn nói, " Tín nhiệm giữa người và người, chỉ cần liếc mắt một cái, bất luận cái gì yêu ma quỷ quái, liền sẽ hiện hình."
"A, nói như thế, anh không tín nhiệm tôi."
Lục Trăn nói, "Là!"
Lục Trăn vô cùng thành khẩn, ánh mắt Nolan như có lệ, Lục Trăn nhìn Nolan, cười như yêu tinh, cũng có chút vô tội, "Tôi chưa bao giờ tin địch nhân của tôi, chẳng sợ vì địch nhân này mà chết."
Hô hấp Nolan cứng lại, đông cứng cả ánh mắt.
Lục Trăn, anh đủ ngoan!
Lục Trăn là người thức thời, mắt thấy New York đã gần ngay trong tầm mắt, vì để tránh cho Nolan đem anh ta đưa vào căn cứ lục quân, Lục Trăn liền ngậm miệng, dọc theo con đường này, Lục Trăn không trêu ghẹo Nolan, có thể không nói lời nào liền không nói.
Lục Trăn đã bắt đầu tính toán, sau khi trở về trước tiên là đi một vòng Las Vegas, hay là đi Hawaii phơi nắng.
Lúc Lục Trăn xoay quanh những ngày tháng tốt đẹp đó, anh nhịn không được quay đầu nghĩ, nếu là có Nolan là được.
Tiếp hạ một cái ý niệm trong đầu, anh lại không có so với phỉ nhổ chính mình.
Lục Trăn, anh thực sự là quá khôi hài đi.
Máy bay đáp xuống trên tầng thượng một tòa cao ốc tại New York, Lục Trăn xuống máy bay, quay đầu lại cùng thiếu tá Nolan saygoodbye. Thiếu tá Nolan không nói gì, máy bay đã quay đầu đi.
Lục Trăn xuống lầu, ngăn cản một chiếc xe hồi tổng bộ, Mục Vân Sinh cùng An Tiêu Dao đều ở đây, hôm nay Long Tứ đi Mexico, không có ở New York.
Tổng bộ chính của Vương bài, là một tòa thành trong sa mạc, trên đời này người có thể tìm được nó cơ hồ là không có, những người làm việc bên trong, nếu đi ra ngoài dự đoán cũng khó có thể tìm lại đường, tuy nhiên vì che giấu tai mắt người ngoài, nên ở New York thành lập một tòa tổng bộ chỉ huy.
Chỉ có chỗ tổng bộ này bị phát hiện, mới có thể sử dụng tổng bộ trong sa mạc.
Đây là một tòa cao ốc phi thường hiện đại hóa, tổng cộng 58 tầng, tất cả đều là người Vương bài, nơi này có mấy chục công ty con, tất cả đều là do người Vương bài kinh doanh, Vương bài chính là một tổ chức nửa đen nửa trắng đồng nhất dạng.
Tài chính cùng hàng không, hải vận (đường biển) là hạng mục kinh doanh chủ yếu của bọn họ, có hơn mười công ty nằm trong top một trăm công ty có kinh tế mạnh nhất trên toàn cầu, CEO có gia thế thuần khiết, chống khủng bố đều không tra ra được gia thế của bọn họ.
Lầu một đến lầu 48 là phạm vi thương nghiệp, mỗi công ty CEO cùng đổng sự, cơ bản đều là người một nhà, lầu 48 cùng lầu 58 là địa bàn cơ mật, Lục Trăn quanh năm đều ở đây.
Đây là vị trí có phong thủy tốt, người gặp người thích.
Lầu 48 của Lục Trăn có hình thức như khách sạn hạng sang, mỗi người đều có một gian phòng của mình, Lục Trăn vừa đến liền bị An Tiêu Dao thao luyện, chính là huấn luyện thể năng, đánh cho Lục Trăn vài quyền.
Tất cả đều là chọn địa phương trọng yếu mà hạ thủ.
"Tiêu Dao ca ca, quá độc ác, quá độc ác, tất cả nội tạng của tôi đều đã bị cậu phá vỡ." Lục Trăn không chịu nổi cầu xin tha thứ, An Tiêu Dao đá đá Lục Trăn giả chết trên mặt đất, Mục Vân Sinh ở một bên hừ lạnh.
An Tiêu Dao cười nói, " Thiếu tá cũng thật tốt tâm, đem anh đưa đến tận cửa nhà."
Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió, cười ha ha, "Tôi nói, chuyện lần này thật sự không thể trách tôi a, đều bị Nolan làm cho thất bại."
"Vì sắc hỏng việc, anh còn dám nói?" Mục Vân Sinh cười mắng, "Anh thật sự là người có trí nhớ tốt a, bị ám toán còn hướng trong nhà anh ta ở, anh là ngại người ám toán anh không đủ, còn đưa tới cửa phải không?"
"Được, tôi đây không phải là vì tổ chức hi sinh thôi sao?" Lục Trăn cười mỉm nói.
An Tiêu Dao hỏi, " Không có bắt được tin tức gì?"
Lục Trăn cười như yêu tinh, "Ca ca tôi là người như thế nào, nào có không chú ý tin tức chứ, tôi phát hiện một chuyện rất thú vị, thiếu tá Nolan cố ý ở trước mặt tôi nhắc tới, anh ta muốn đi căn cứ lục quân một chuyến."
"Anh ta hướng chúng ta truyền lại một tin tức, chống khủng bố cùng bộ quốc phòng liên hợp, đây là ý nghĩa, sau này chúng ta ở Trung Đông không thể lộng hành được sao?"
...
"Đây coi là tin tức gì." An Tiêu Dao nói, "Này với chúng ta mà nói cũng không tính là bí mật."
"A..."
An Tiêu Dao nói, "Anh chính là ham mỹ sắc của thiếu tá, không hỏi thăm ra tin tức cụ thể, tôi bên này bắt được một đặc công, truy ra tới tin tức so với anh còn nhiều hơn."
Lục Trăn nằm lăn trên mặt đất, "Vậy cũng không thể trách tôi a, tôi cũng rất sầu a, cũng không thể hạ thủ trên người Nolan, tôi cũng không có cách nào a a a, chẳng lẽ thật sự cho là tôi nên lấy sắc dụ anh ta?"
Mục Vân Sinh khóe môi cong lên, "Tôi cảm thấy đây là chủ ý không tệ."
An Tiêu Dao cũng không có ý tốt vuốt cằm, mắt ôn nhuận tất cả đều là tiếu ý, thật là tiếu lý tàng đao, "Lục Trăn, cậu cuối cùng cũng nói được một đề nghị chính xác, đi chấp hành đi."
"Các anh, những người này, thực sự là quá tà ác, tại sao có thể bắt nạt một con người thuần khiết như mây trắng tôi đây chứ?" Lục Trăn ai oán, ngược lại nghiêm túc nói, "Dù cho tôi có đi lấy sắc dụ anh ta, dự đoán anh ta cũng không giữ lời, tôi mới không đi tin loại người này."
An Tiêu Dao như có điều suy nghĩ, "Lục Trăn, theo lý thuyết yêu của anh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, đối phó ai cũng dễ như trở bàn tay, vì sao anh liền không đối phó được một Nolan?"
"Anh ta đối hạ thủ cũng đủ hắc, anh cứ thả như vậy?"
Lục Trăn nói một câu chi luận trái lương tâm, "Ai nói thiếu tá thích tôi đâu."
"Ôi uy, tôi nhớ năm ngoái tiểu công chúa trưởng gia a tù cũng nói thích anh, kết quả rốt cuộc cho người đi giết hại cậu, cậu phẫn heo ăn hổ, cậu đem toàn bộ tộc cô ấy hủy đi, hạ thủ tuyệt tình, thế nào sẽ không muốn thiếu tá cũng là thích cậu đi."
An Tiêu Dao có kết luận, "Thiếu tá là bất đồng đi?"
Lục Trăn nằm ở trên thảm, nghiêng đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, tầng lầu này trên cao, tầm nhìn trống trải, bên ngoài tất cả đều là trời xanh mây trắng, vô cùng coi được, mặt Lục Trăn chìm đắm ở một loại mơ hồ không rõ đang tiếc nuối cái gì.
Mục Vân Sinh lập tức có một loại dự cảm chẳng lành, "Lục Trăn, anh đừng thật sự thích Nolan, cẩn thận hài cốt của anh cũng không còn."
Đây không phải là một nam nhân đơn giản.
Nolan sẽ làm cho Lục Trăn bị thương thương tích đầy mình.
Lục Trăn mỉm cười hỏi, "Cậu cảm thấy tôi biết cái gì là thích sao? Cậu cảm thấy tôi cùng loại người này, xứng đôi yêu đương sao?"
Sắc mặt An Tiêu Dao hơi đổi, Lục Trăn nói, "Không, tôi không hiểu cái gì gọi thích, tôi chỉ biết cái gì gọi cướp đoạt, cho nên, tôi không xứng có được tình yêu."
An Tiêu Dao ngồi xổm người xuống, mỉm cười nhìn Lục Trăn, "Ai nói anh không hiểu cái gì gọi thích? Chúng tôi thích anh, anh cũng biết, ai nói anh không xứng được yêu, chúng tôi yêu anh, anh cũng là biết đến."
Lục Trăn ngẩn ra, ngược lại khoa trương cười rộ lên, đem cánh tay mình cho An Tiêu Dao nhìn, "Tiêu Dao ca ca, cậu xem, tôi nổi da gà rụng đầy đất này."
An Tiêu Dao kịp phản ứng, một quyền đánh ở trên ngực của Lục Trăn.
An Tiêu Dao lo lắng tên yêu tinh này vì chuyện tình cảm mà xảy ra vấn đề, thật sự là quá ngu xuẩn mà.
Lục Trăn như một con cá chép nằm trên đất, “Hứa hẹn đi.”
Lục Trăn là một người có năng lực khôi phục đặc biệt tốt, mặc kệ phát sinh chuyện gì, năng lực tự chữa lành của anh ta đều rất cường đại,trước tiên phát huy tác dụng, có thể xua tan trong lòng anh ta, tất cả bực bội.
Lục Trăn lại đi tán tỉnh mấy minh tinh, bồi mấy người mẫu tẩu tú, cuồng hoan vài ngày sau, rốt cuộc cho ra một cái kết luận, nam nhân thích nữ nhân, thiên kinh địa nghĩa a, thế nhưng, vì sao lão tử gần đây đều không có hưng trí.
Thế là, Lục Trăn hỏi An Tiêu Dao, "Ai, cậu cảm thấy, Nolan thích tôi, thích tới trình độ nào?"
An Tiêu Dao sờ sờ trán Lục Trăn, Lục Trăn một tay đẩy ra, "Nghiêm túc một chút, ca ca nói chính sự."
"Tôi xem anh phát sốt, vấn đề này, anh hẳn là hỏi thiếu tá Nolan, anh hỏi tôi làm cái gì?" An Tiêu Dao bật cười, Lục Trăn bình thường mấy ngày, lại bắt đầu không bình thường, đề tài này cũng có thể hỏi ra lời.
"Tôi cũng không biết mới hỏi cậu."
"Tôi cũng không biết." An Tiêu Dao nói, "Trừ thiếu tá, không ai biết, bất quá Lục Trăn, tôi cảm thấy anh ta thích anh thời gian đã rất lâu rồi, nếu không, anh nói xem một người lạ sao có thể đột nhiên thích anh, thích như vậy không muốn sống nữa ư?"
"Có thể là ca ca sức quyến rũ vô biên." Lục Trăn làm một so sánh không giải thích được.
An Tiêu Dao, "..."
"Tiêu Dao, cậu đã từng biết qua luyến ái sao?" Lục Trăn đột nhiên hỏi.
An Tiêu Dao nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, Mục Vân Sinh thuộc về thành phần sinh ra chớ gần, nữ nhân trừ Lý Hoan Tình, cơ bản anh ta sẽ không thích nữ nhân khác, An Tiêu Dao đối với mỗi một vị nữ nhân đều giống như Lục Trăn đối với các cô gái đều như nhau.
Tôn trọng, bảo vệ.
Nhưng mà, Lục Trăn là thật tâm đem nữ nhân trở thành một đóa hoa để bảo vệ.
An Tiêu Dao lại là đạm mạc được chỉ là bảo trì lễ nghi, cũng không có cái gì đặc thù.
Lục Trăn đối với mỗi người đều tốt, mọi người đều có thể cảm thụ được.
An Tiêu Dao đối mỗi người đều cười, nhưng ai cũng không cảm giác được.
“ Cuộc sống của cậu quá không thú vị." Lục Trăn châm chọc, "Cậu hẳn là nên tìm một nữ nhân nói một hồi luyến ái."
"Cút đi, tình cảm của mình còn xử lý không tốt, đừng để ý đến tôi." An Tiêu Dao bật cười.
Lục Trăn nắm tay, dốc lòng nói, "Tôi tính toán thử một lần, rốt cuộc Nolan yêu tôi hay không, thật tình đạt đến mấy phần."
An Tiêu Dao khẽ nói, "Tôi nhớ, anh chưa bao giờ thử loại chuyện này."
"Phân người." Lục Trăn yêu nghiệt cười, phong hoa tuyệt đại, "Bởi vì, tôi nghĩ tin tưởng Nolan."
"Sau đó thì sao?"
Lục Trăn môi giương lên, "Lại nói."
An Tiêu Dao hảo tâm dặn dò Lục Trăn một câu, "Cẩn thận nghịch lửa."
Lục Trăn trong đầu hiện lên một vài chuyện, anh cũng không vội vã đi xử lý, trước đi Las Vegas chơi một vòng, đây là thiên hạ điên cuồng, tiền tài bó lớn, mỹ nữ bó lớn, có người đã từng nói, Las Vegas chỉ có hai loại vật này.
Tiền cùng nữ nhân.
Đây là một tòa thành thị nóng bừng, Lục Trăn nhìn các mỹ nữ nóng bỏng lui tới bên người, trong lòng anh ta rít gào, tiểu sinh rốt cuộc đã bình thường hơn mọi ngày, với Lục Trăn mà nói, hàng ngày không có mỹ nữ để nhìn, đều là không bình thường.
Lục Trăn có một loại cảm giác vui sướng.
Trong sòng bạc, ôm mỹ nữ, tiêu tiền như nước, cái loại cảm giác này, dường như đã về tới nhà.
Lục Trăn chơi đã, lại chạy đến Hawaii phơi nắng hai ngày, lúc này mới chậm rì rì trở về New York, Mục Vân Sinh nhìn An Tiêu Dao mỗi ngày làm việc, không tiêu khiển, tất cả thời gian rảnh của cậu ta đều bị Lục Trăn hưởng thụ.
Mục Vân Sinh nhịn không được nói, "Kỳ thực, cậu hẳn là đem tên của cậu tặng cho Lục Trăn."
Người này thực sự là quá Tiêu Dao.
An Tiêu Dao cười, "Tiêu Dao khoái hoạt chỉ là một lúc, chờ xem, tôi có dự cảm, rất nhanh thì Lục Trăn có trò hay để nhìn, đến lúc đó, dự đoán anh ấy liền Tiêu Dao khoái hoạt không đứng dậy nổi, cứ để Lục Trăn cảm thụ tư vị vui vẻ này trước đi."
"Tôi cảm giác cậu đang muốn bày ra trò gì đó?"
An Tiêu Dao ý vị thâm trường cười, "Tôi có thể tính kế Lục Trăn cái gì? Tôi thế nhưng thích nhất Lục Trăn a."
Tiếu lý tàng đao, Mục Vân Sinh nghĩ, dù sao mình cũng nên thức thời, không bao giờ nên đắc tội An Tiêu Dao, cậu ta muốn ám toán ai, cũng không lên để trên đầu của mình, Lục Trăn kia thuần túy là đáng đời, Mục Vân Sinh một điểm đồng tình tâm cũng không có.
Lục Trăn ở bên này khoái hoạt, đồng thời, bên kia Thiếu tá Nolan dẫn đầu một đội chống khủng bố, cùng bộ quốc phòng xuyên quốc gia tác chiến, đánh vỡ một phần tử khủng bố ở Iran, lại đuổi một quả đạn hạt nhân, lập công lớn nhất, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất ở biểu hiện lần này hết sức xuất sắc.
Nolan giống như không có thời gian rảnh nhàn, Hạ Thanh có đôi khi đang suy nghĩ, Nolan tận tâm tận lực tiêu diệt phần tử khủng bố như vậy, rốt cuộc là vì sao? Hạ Thanh biết, Nolan rất yêu mẹ của anh ta.
Mẹ của anh ta bởi vì khủng bố tập kích mà chết, Nolan căm hận phần tử khủng bố, nhưng mà, bây giờ, người Nolan yêu nhất, cũng là một phần tử khủng bố, điều này thật sự là chuyện mâu thuẫn.
Thời gian không biết thân phận Lục Trăn, hành động của Nolan chưa từng có tránh tổ chức Vương Bài, có đôi khi cố ý nghênh đón, biết Lục Trăn là người của tổ chức Vương Bài, còn là người rất trọng yếu tất cả hành động của Nolan, đều tránh vương bài.
Hạ Thanh nhịn không được nghĩ,Nolan muốn buông xuôi nhiệt huyết nhiều năm như vậy sao?
Nolan vì đánh vỡ tổ chức Vương Bài, mất không biết bao nhiêu tâm huyết, cũng không biết xếp vào bao nhiêu mật thám, nằm vùng, có một số người, cô cùng Cố Thất Thất thậm chí cũng không biết, là trực tiếp Nolan liên hệ.
Liền vì đánh vỡ vương bài.
Vì thế, không biết Nolan đã trù tính bao lâu.
Hạ Thanh không tin, thiếu tá có thể buông tha.
Lục Trăn là người vô tâm vô phế, thiếu tá Nolan lại là người nhiệt huyết cuộn trào, Nolan đã dùng rất nhiều thời gian mới tra ra được chân tướng, thật không biết thời gian bất hòa của bọn họ sẽ ra sao.
Cố Thất Thất nghĩ, không có khả năng Nolan cùng Lục Trăn bất hòa.
Cố Thất Thất nói, "Thiếu tá là người cố chấp, anh ta yêu Lục Trăn như vậy, không giống như là diễn trò, anh ta sẽ không làm thương tổn người mình yêu."
Hạ Thanh tiếp nhận nói, "Thế nhưng, người anh ta yêu sẽ làm tổn thương trái tim của anh ta."
Cố Thất Thất cũng không biết phải nói gì.
Lục Trăn sau khi rong chơi mấy ngày, trở về lại biến thành làm việc điên cuồng, liên tục làm việc hai ngày, sắp tới năm mươi tiếng đồng hồ không có nghỉ ngơi, đầu óc đều có chút hỗn độn, anh ta không muốn ngồi trước máy vi tính tiếp tục công việc, cũng không muốn đi đàm phán với khách hàng.
Lục Trăn chỉ nghĩ thả lỏng một chút, anh ta lái xe, bất tri bất giác, chạy đến nơi Nolan ở.
Địa chỉ của Nolan, Lục Trăn đã sớm thuộc làu, đã sớm ghi nhớ ở trong lòng, chỉ là, chưa có tới quá, Lục Trăn không sợ trời không sợ đất, cũng không sợ hãi muốn đi chỗ nào, mặc kệ đi chỗ nào, anh ta cũng tự tin, chính mình không sợ hãi.
Không có bóng mờ.
Hôm nay, Lục Trăn đã cường đại đến mức cái gì cũng không sợ.
Nhưng mà, thời gian đến nơi ở của Nolan, Lục Trăn vẫn có chút cảm giác rất quái dị.
Lục Trăn là phần tử khủng bố, Nolan là chống khủng bố, quan hệ của bọn họ ái muội không rõ, dây dưa không rõ, mang theo vài phần quỷ dị, lúc này, Lục Trăn lại đến nơi Nolan ở giống như là tội phạm được thả ra, mới vừa đi ra khỏi ngục giam, vừa mới hít thở đến không khí tự do, lại bị nhốt vào trong ngục giam.
Loại cảm giác này là rất quái dị.
Đầu óc Lục Trăn có chút hỗn độn, lại muốn đảo trở lại, nhưng mà, vừa mới nghĩ như vậy, người lại không có ý chí của mình đã xuống xe.
Phòng ở của Nolan là nhà đơn, hai tầng lâu, rất sạch sẽ, cũng rất yên tĩnh, đây là vùng khó có được yên tĩnh nhất ở Manhattan. Lục Trăn xuống xe, do dự đủ hai mươi phút, nhấn chuông cửa.
Chuông cửa vừa mới vang lên hai tiếng đã có người ra mở cửa, một nữ nhân ra mở cửa.
Nữ nhân rất xinh đẹp, làn da màu đồng cổ, tóc màu đen, là người da đen, nhưng rất đẹp, hẳn là con lai, làn da có chút đen cũng không phải thuần người da đen, trên người mặc đồ công sở.
Mười mấy tiếng đồng hồ Lục Trăn không ngủ, đầu óc rất hỗn độn, nhưng chẳng sợ đầu óc hỗn độn, Lục Trăn cũng biết đây là một mỹ nhân, cho nên, anh điều chỉnh tư thế có sức quyến rũ tươi cười, "Hi, mỹ nữ, xin chào."
"Anh tìm ai?" Sắc mặt mỹ nữ băng lãnh, không lộ vẻ gì, Lục Trăn nghĩ thầm, Nolan miệng nói yêu mình, sẽ không không thành thật như thế chứ, còn để một nữ nhân ở nhà đi, nữ nhân còn chưa tính.
Thiên kiều bá mị hơn tốt, mà lại đưa tới một mỹ nhân băng lãnh, đây quả thực là nam bản Nolan thiếu tá a, chính Lục Trăn cũng sẽ không có cách ứng phó a.
"Tôi tìm Nolan." Lục Trăn cười híp mắt nói.
Tiểu mỹ nhân sắc mặt càng trầm, "Anh là ai, bằng hữu thiếu tá tôi đều biết, chưa từng thấy anh."
Lục Trăn nhíu mày, đều gặp, xem ra quan hệ không cạn, thiếu tá thực sự là thâm tàng bất lộ, Lục Trăn đã quá coi thường Nolan đi.
"June, là ai?" Nolan thanh âm nhàn nhạt truyền đến, người cũng nghiêng người qua đây, Nolan đang cắn một cây viết, trong tay còn cầm văn kiện, Lục Trăn lộ ra nụ cười sáng lạn, phất tay chào hỏi.
"Hi!"
Nụ cười của Lục Trăn có thể nói là phi thường hồn nhiên vô tội, bởi vì Lục Trăn đích xác có chút mơ hồ, dẫn đến anh ta nhìn thấy tự mình nghĩ nhìn người, sẽ lộ ra ánh mắt phi thường hồn nhiên, tựa như một cái đại hình Husky.
Nolan thiếu tá biến sắc, hô hấp cứng lại.
Hỗn đản này.
Cũng dám chạy đến trong nhà Nolan đi.
Nolan nghiến răng nghiến lợi, lại rất bất đắc dĩ, June nhìn thấy thiếu tá thay đổi sắc mặt, còn cho là bọn họ là cừu nhân, chính là đang nghĩ sẽ đuổi Lục Trăn ra, Nolan thiếu tá phá lệ quát một tiếng, "Tiến vào!"
Lục Trăn cười hắc hắc, vòng qua June tiến vào, Nolan thấy tình trạng đó, lạnh lùng hỏi, "Anh đã mấy ngày không ngủ?"
Lục Trăn vươn hai cái tay chỉ, đặc biệt so sánh hai cảm giác.
Chờ Lục Trăn đi vào mới phát hiện, trong phòng khách có khá nhiều người, tầm bảy, tám người, trên bàn có rất nhiều máy vi tính, ba nữ tử, cái khác toàn là nam nhân, một đống văn kiện ở trên bàn đôi, Lục Trăn mới hay, phải chăng là chuyện rất quan trọng nên Nolan mới không thể làm ở phòng làm việc chống khủng bố, còn dời đến trong nhà để làm?
Quá chuyên nghiệp.
Nolan nhàn nhạt nói, "Các đồng nghiệp, vị này chính là Jack."
Lục Trăn nhíu mày, anh lại có thêm một cái tên? Lục Trăn có chút suy nghĩ có nên nói cho Nolan, kỳ thực lão tử tên tiếng Anh là Neil, mặc dù mãn đường cái đều là Neil. Bất quá, quên đi, anh và các đồng nghiệp của Nolan trên cơ bản không có gì cùng xuất hiện.
Bọn họ có biết Lục Trăn hay không đều không sao cả.
Lục Trăn tinh thần trạng thái có chút sai, Nolan nhìn Lục Trăn như vậy thì cũng đã biết Lục Trăn chừng mấy ngày không ngủ, trong lòng mơ hồ không vui, "Đi lên lầu đi ngủ, chờ tôi hết bận."
"Soái ca các mỹ nữ, các bạn làm việc tiếp đi nhé." Lục Trăn điều ra nụ cười tốt đẹp nhất tươi cười chào hỏi, một thần thái phấn khởi kia, thoạt nhìn vẫn sức quyến rũ vô biên như cũ, quyết đoán hướng trên lầu đi, Lục Trăn chính là đến đi ngủ.
Mặc dù phòng này làm cho Lục Trăn có cảm giác cùng ngục giam không sai biệt lắm.
Mọi người trơ mắt nhìn Lục Trăn lên lầu, trơ mắt nhìn Lục Trăn đẩy cửa phòng ngủ Nolan, từng cái từng cái mắt muốn rơi xuống, này là tình hình thế nào? Đặc biệt là nữ các đồng nghiệp, mắt đều trợn tròn.
"Boss, anh ta là ai? Bằng hữu của anh, thế nào chúng tôi chưa từng thấy?" Đồng sự A hỏi.
Nolan làm việc sạch sẽ nhanh nhẹn, thậm chí có thể nói có chút lãnh huyết, làm người ta phi thường sợ hãi, trừ đồng nghiệp của Nolan, anh ta cơ bản không có bằng hữu, phi thường quái gở, cũng không gần nữ sắc, mọi người đều bàn tán thảo luận quá, Nolan thích nam nhân.
Nhưng Nolan đối với nam nhân cũng tránh còn không kịp.
Đột nhiên nhìn thấy Lục Trăn qua đây, mọi người đều phi thường kinh ngạc.
Chẳng lẽ có gian tình?
Nolan nhàn nhạt nói, "Một người bạn."
Đồng sự B hỏi, "Boss, cái gì bằng hữu?"
"Người quen biết từ nhỏ." Nolan ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Trăn một cái, có chút không rõ, Lục Trăn đến làm cái gì? Vành mắt thâm đen lớn như vậy, thoạt nhìn phờ phạc như vậy, hình như bộ dáng không ngủ đã bốn năm ngày.
Lục Trăn đã làm gì? Lại tới làm cái gì?
Nolan phát hiện, mình hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nhìn thấy Lục Trăn ở đây, trong lòng Nolan, có một tia cao hứng.
June nói, "Thiếu tá, anh ta thoạt nhìn rất a, làm cái gì? Không phải là đồng hành đi."
Đồng hành?
Nolan khóe môi giật giật, vẻ mặt nhăn nhó, nghĩ thầm thuộc hạ của mình cũng quá không biết nhìn người đi, Lục Trăn sao có thể cùng bọn họ là đồng hành, nếu là nói cho bọn họ biết, đây là Lục Trăn,, phần tử khủng bố số một, sợ rằng mọi người đều muốn nhảy lên.
Đồng thời cũng sẽ rất nghi hoặc, vì sao phần tử khủng bố lại không kiêng nể gì cả tiến phòng của Nolan đi ngủ.
"Các người không nên can thiệp quá sâu, tập trung làm việc đi." Nolan nhàn nhạt nói, cũng không trả lời thuộc hạ các vấn đề, anh ta lạnh lùng nói, "Chỉ còn lại có một phần cuối cùng, tình báo thu thập xong sẽ đưa đến bộ quốc phòng, còn lại sẽ do chúng ta quản."
"Được!"
Các đồng nghiệp lại khôi phục trạng thái làm việc, mặc dù mỗi người đều hiếu kỳ vô cùng......
Nữ đồng nghiệp miệng lại trương thành một hình chữ O.
Thiếu tá quá tri kỷ có hay không?
Vì sao các cô đều chưa từng thấy bạn tri kỷ của thiếu tá a.
Thần sắc June càng lạnh hơn.
Hạ Thanh điện thoại tới, chính là rảnh tay, báo cáo gần đây đích tình báo, các đồng nghiệp bắt đầu bàn tán chuyện thiếu tá cùng một người nam nhân, gian phòng ngủ thiếu tá, thiếu tá còn tri kỷ hầu hạ, hỏi Hạ Thanh có biết là ai hay không.
Bởi vì Hạ Thanh cùng Nolan thiếu tá có nhiều quen thuộc.
"Có phải nhìn đặc biệt coi được hay không, thân cao gầy, cười rộ lên cùng yêu tinh giống nhau." Hạ Thanh cười ha ha hỏi.
Mọi người đều nói đúng.
Hạ Thanh nói, "Kia là vận mệnh của Nolan, được rồi, hỏi ít thôi, tôi cùng Thất Thất đi trước, có tin tức gì, sẽ liên lạc lại."
Hạ Thanh rất thẳng thắn cúp điện thoại, chuyện của Nolan cùng Lục Trăn, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất giữ kín như bưng, bọn họ hiểu, thế nào đi ẩn giấu, cái gì cần giấu giếm, bất quá Hạ Thanh cũng nghĩ thầm, Lục Trăn lá gan thực sự là quá lớn.
Quá không kiêng nể gì cả.
Nolan đẩy cửa nhìn thấy Lục Trăn đã cởi bỏ áo khoác, mi tâm Nolan vừa nhíu, đem sữa cùng sandwich đặt xuống, "Ăn qua chút đồ ăn rồi hãy ngủ lại."
Lục Trăn còn không nói gì, Nolan đã đẩy cửa ra.
Lục Trăn nhìn chung quanh phòng ngủ này, thu thập đặc biệt sạch sẽ, so với nữ nhân còn muốn chỉn chu hơn, cái giường đen trắng, gia cụ đơn giản, trên cơ bản không có trang sức gì, trên vách tường có một bức tranh rất lớn.
Hoa sen.
Xung quanh hoa sen, tất cả đều là màu sắc tối, bức tranh thoạt nhìn đặc biệt kiềm chế, hắc ám, Lục Trăn thầm nghĩ, thiếu tá Nolan thích hoa sen như vậy sao? Rất nhiều người cũng không biết loài hoa này.
Lục Trăn đứng ở mặt trước bức tranh, như có điều suy nghĩ, dường như bị cái gì đoạt đi hồn phách.
Một lúc lâu, Lục Trăn thu hồi tâm tư của mình, uống sữa, ăn sandwich, bỏ y phục đi ngủ.
Chuyện gì cũng được, đợi khi tỉnh ngủ lại nói.
Ôm chăn Nolan thiếu tá, Lục Trăn phi thường quấn quýt, trên chăn này toàn là vị đạo của Nolan, phải nói, trong phòng này toàn là vị đạo của Nolan, ấm áp, lại có một chút mát lạnh.
Lục Trăn có chút mơ hồ.
Lục Trăn hôm nay là động kinh đi.
Cho nên mới đến tìm Nolan, nếu không phải không biết đến lợi hại, Lục Trăn là không đến nỗi a.
Quên đi, đầu óc rất mệt, lười nghĩ, gần đây đầu óc sử dụng quá độ, ở loại chuyện này, Lục Trăn liền lười suy nghĩ.
Dưới lầu, Nolan nói chuyện công việc một lúc, các đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, bởi vì đã là chạng vạng, đồng sự C nói, "Boss, dù sao cũng đã chậm, không như chúng ta vừa đi ăn cơm, đem bằng hữu của anh cũng gọi đi cùng được không?"
Đích xác đã rất trễ, Nolan giơ tay lên nhìn nhìn nói, "Không cần, mọi người đi đi."
Mọi người có chút thất vọng, vốn tưởng rằng có thể thiếu tá cùng bọn họ đi ăn, thuận tiện mang theo bằng hữu của anh ta, lấy tinh thần chuyên nghiệp của bọn họ, nhất định có thể đào ra tin tức giữa hai người đó.
Ai biết, thiếu tá không đi.
Các đồng nghiệp mặc dù thất vọng, nhưng là không ai dám yêu cầu Nolan nhất định phải đi, cũng không phải điên rồi, mệnh lệnh Nolan, người bình thường cũng không dám cãi lời.
Đồng nghiệp của Nolan rời đi.
Thiếu tá Nolan cầm chìa khóa xe, đến siêu thị phụ cận đi dạo qua một vòng, mua một ít rau dưa cùng hoa quả, mấy khối bò bít tết, mấy ngày nay toàn ở nhà, đồ ăn cơ bản là thức ăn nhanh.
Không có thời gian động thủ, nhiều người cũng lười động thủ.
Trở về nhà, còn là im ắng, Lục Trăn vẫn còn đang ngủ, khóe môi Nolan hơi vung lên, đến phòng bếp làm cơm, chờ Nolan làm xong bò bít tết, đầy bàn rau dưa, Lục Trăn còn chưa có dấu hiệu rời giường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]