"Chồng à, anh càng lúc càng hiền lành." Hạ Thần Hi trêu tức nói, chân mày mang theo vài phần quyến rũ, hai má dán tại phía trên áo sơ mi của anh.
Trên đảo khí hậu ôn hòa, chỉ cần mặc một áo sơ mi, phối cùng với một chiếc quần đùi, đặc biệt nhàn nhã, Đường Bạch Dạ thậm chí có thể cảm nhận được bên má cô cảm giác mát mát, tâm tình ôn nhu.
Ngữ khí lại vô cùng bất thiện, "Em còn dám nói, có người vợ nào như em không? Vợ không hầu hạ chồng, còn muốn chồng hầu hạ vợ."
Từ khi bảo bối không ở nhà, tay nghề nấu nướng của anh càng ngày càng tốt.
Sau này trong nhà quyết đoán muốn thỉnh a di (ta nghĩ là người hầu).
Hạ Thần Hi mỉm cười nói, "Là anh hứa hẹn với bảo bối anh sẽ là người làm việc nhà, lại nói, em là phụ nữ có thai, em là to nhất, chẳng nhẽ anh để em mệt nhọc?"
"Con gái bảo bối à, tin cha, cha nhất định không tiếc."
Hạ Thần Hi đánh anh một quyền, đồ vô lương tâm.
Đường Bạch Dạ cười, gắp một miếng cá tuyết cho cô, xương cá được gỡ không còn một mảnh, cá rất mềm còn tươi, Hạ Thần Hi dựng thẳng ngón cái lên khen "Ăn ngon."
Lòng tự tin dâng lên, Đường Bạch Dạ hôn một cái lên môi cô, nói "Đây là em thưởng cho anh nhé."
"Vô lại." Hạ Thần Hi cười nói.
Bên cạnh canh hải sản cũng không sai biệt lắm, Đường tổng rất coi trọng khẩu vị Hạ Thần Hi, đem canh đưa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213114/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.