Editor: Hạ Trần
Hạ Thần Hi bưng đầu, vô cùng đau đầu, Tiêu Tề không nghe khuyên bảo, nên làm cái gì bây giờ?
Hắc quả phụ nếu như cũng khuyên anh ta không được, cô có thể khuyên bảo được anh ta sao? Cô thậm chí không biết Tiêu Tề có phải sinh bệnh hay không, hay là đơn thuần ho ra máu, nhưng nếu là ho ra máu, nhất định cũng là bệnh rất nghiêm trọng.
Lật qua lật lại, đến sáng sớm mới ngủ.
Cô tỉnh lại rất sớm, một chút khốn ý cũng không có, Tiêu Tề đã tỉnh, đang ở phòng bếp bận rộn, sa mạc ban ngày rất dài, cũng rất sáng, mặt trời thiên ti vạn lũ chiếu xuống ở trên người anh, Tiêu Tề mặc áo sơ mi trắng, giống như thiên xứ.
Sắc mặt của anh lộ ra vài phần tái nhợt.
Ba bữa của cô, ẩm thực, đều là Tiêu Tề chuẩn bị, cũng không giả nhân thủ, chẳng sợ hắc quả phụ ở đây, anh ta cũng là như thế, cũng không gián đoạn, Hạ Thần Hi tâm đột nhiên cảm thấy nhói đau....
Nếu như Tiêu Tề thật sự có bệnh không thể trị, chỉ chờ chết.
Nhất cử nhất động của anh ta, cũng có thể giải thích.
Anh đang muốn nắm lấy, mỗi phút mỗi giây sinh tồn của anh trên thế gian này, đều muốn ở cùng một chỗ với cô, hồi ức của bọn họ từng rất đẹp, bởi vì ngày tháng còn lại của bọn họ không nhiều lắm, lại không thể tạo thêm được hồi ức mới.
Chỉ có thể hoài niệm, chỉ có thể nắm lấy quá khứ.
Cũng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212888/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.