Editor: Kina.
"Tôi không có hứng thú." Hạ Thần Hi nói, nhàn nhạt nói, "Anh cũng biết, tôi chưa bao giờ là người thích ngắm trăng ngắm hoa, đối việc này không có hứng thú."
"Anh nhớ trước đây em rất thích nằm ở trong sa mạc ngắm sao." Tiêu Tề nói, ôn nhu hỏi, "Em bây giờ không còn thích sao?"
"Không thích." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, cô biết mình tàn nhẫn, nếu không tàn nhẫn, cô có thể thế nào, mỗi lần cô cự tuyệt, đối với Tiêu Tề mà nói, đều là một đao, nhưng cô không có biện pháp, chỉ có thể làm như vậy.
"Không thích không sao, vậy em thích gì?" Tiêu Tề hỏi, có chút cẩn thận từng li từng tí.
Hạ Thần Hi nói, "Thứ tôi thích nhất định anh không thích, anh cần gì phải hỏi đâu?"
Tiêu Tề trầm mặc, anh ta nhìn Hạ Thần Hi, "Thần Hi, em thật chán ghét anh như vậy sao, luôn nói với anh không muốn sao?"
"Anh muốn tôi không ghét anh như thế nào? Tôi lớn như vậy, chưa từng bị ai nhốt như thế, Tiêu Tề, anh thực sự rất quá đáng, anh biết không?" Hạ Thần Hi khó chịu nói, "Anh không thể buông tha tôi, chúc phúc tôi hay sao?"
"Anh làm không được."
Hạ Thần Hi chán nản, Tiêu Tề nhìn Hạ Thần Hi, ánh mắt ưu thương, anh ta xưa nay lãnh ngạnh, lộ ra ánh mắt ưu thương như vậy, Hạ Thần Hi nhìn cũng khó chịu, cô không có thói quen nhìn Tiêu Tề như vậy.
Giống như, không có ngày mai, giống như, giữa bọn họ, chỉ có hôm nay.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212862/chuong-919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.