Hạ Thần Hi mỉm cười, nắm chặt tay anh hơn.
Mãi cho đến khi buổi tiệc kết thúc, hai người đều rất vui vẻ cũng không có người quấy rầy.
Tiêu Tề mang theo Hắc quả phụ đitới quán rượu, ngoài quán rượu đèn đường mờ nhạt, chiếu lên sắc mặt của anh ta u ám không rõ mang theo một cỗ lệ khí lại từ từ buộc chặt. Một màn diễn ra trong buổi tiệc đã khắc sâu vào trong đầu của anh ta.
Hạ Thần Hi như một công chúa , Đường Bạch Dạ như một vương tử .
Nếu Hạ Thần Hi không phải là Hạ Tần Hi mà anh yêu nhất, thích nhất Tiêu Tề sẽ nói bọn họ là do trời đất tạo nên một đôi, ngay cả anh ta cũng không thể phủ nhận bọn họ xứng đôi như vậy .
Lời nói của những vị khách mời anh nghe vào vô cùng chói tai.
Bọn họ đều nói Hạ Thần Hi và Đường Bạch Dạ là duyên trời tác hợp.
Tuy cũng có một chút lời ra tiếng vào nhưng đại bộ phận lại là lời ca ngợi .
Dường như, Hạ Thần Hi sinh ra chính là vì Đường Bạch Dạ, loại cảm giác này anh không hiểu được , thực sự không hiểu được, anh cũng không biết anh sẽ phiền muộn như vậy ... rất không thoải mái.
Hắc quả phụ nói, “Tiêu Tề, anh buông tay đi, cô ta đã không thuộc về anh nữa, thực sự không thuộc về anh nữa rồi.”
“Câm miệng!” Tiêu Tề trầm giọng quát chói tai, ngăn cản Hắc quả phụ tiếp tục nói.
Hắc quả phụ muốn nói lại thôi, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212479/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.