Editor: thanh huyền( chính chủ nha)
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên nghe được một tiếng quát lạnh, "Các người đang làm gì?"
Mọi người quay đầu, Đường Bạch Dạ lạnh như băng đứng ở của bộ công trình hai bên trái phải, cầm trong tay xấp tài liệu.
Lâm Lâm vừa nghe thấy tiếng Đường Bạch Dạ, nước mắt rầm xuống, nhào tới ngực của anh, khóc rất ủy khuất, "Đường ca ca, Hạ tiểu thư nói em trộm đồ của cô ấy, em không có lấy.... ...”
Cô khóc vừa kéo vừa kéo.
Khóe môi Hạ Thần Hi cũng vừa kéo vừa kéo.
Cô thật muốn chửi một câu thô tục.
Mẹ kiếp ***, lão tử lúc nào nói cô trộm?
Rõ ràng là ngay từ đầu tựu tự biên tự diễn, để cho người khác đều đã cho là tôi nghĩ cô trộm, có kỹ năng này, không đi vòng giải trí, cô chạy tới giới kiến trúc làm gì?
Đường Bạch Dạ nhíu mày, nhìn về phía Hạ Thần Hi, hơi dẫn theo chút trách cứ.
Lòng Hạ Thần Hi đều lạnh.
"Chuyện gì xảy ra?" Đường Bạch Dạ hỏi.
Thái Gia nói, "Vòng tay của Thần Hi không thấy, không muốn cô tức giận, đang muốn tìm xem người nào cầm nhầm, chỉ là, tổng giám đốc, Thần Hi không có nói làLâm Lâm lấy, là Lâm Lâm quá nhạy cảm."
Lâm Lâm cắn răng, nhìn Thái Gia, "Anh luôn thiên vị cô ấy, đương nhiên nói giúp, rõ ràng nghĩ tôi trộm.”
Tính tình Hạ Thần Hi, thời gian nhịn, có thể nói là Ninja rùa, lúc không muốn nhịn, thì một câu nói có thể làm người ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212371/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.