Editor: boconganh1503
Hạ Thần Hi hơi áy náy.
Thành phố S buổi tối cảnh sắc như họa, xe chạy dọc theo bờ sông, gió đêm từ từ, thổi vào người rất thoải mái, Tiêu Tề nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi hơi cười, anh rất ít cười . Cười rộ lên, làm người ta có cảm giác rung động.
"Anh cười rộ lên, rất đẹp mắt." Hạ Thần Hi đột nhiên nói, cái này không tính là cười rộ lên, chỉ là hơi nhếch khóe môi, đã là rất đẹp.
"Em trước đây vẫn thường nói thế." Tiêu Tề nói, "Em thích nhất nhìn anh cười, luôn luôn nói đùa anh để anh cười, chỉ tiếc, đều là cười nhạt."
"Thực sự?"
"Đúng vậy."
Hạ Thần Hi mỉm cười, hơi cúi đầu nói, " Trước đây em là hạng người gì?"
"Muốn nói thật không?"
"Đương nhiên!"
Tiêu Tề nói, "Trước đây Thần Hi, rất tài giỏi, luôn bộc lộ tài năng ra bên ngoài, bên người luôn có ánh hào lại rất quyết đón. Bây giờ em, rất hướng nội, nhưng cũng không mất đi nhuệ khí, nhìn rất ôn hòa, nếu như quá khứ em là một đóa hoa hồng rực lửa, bây giờ em chính là một đóa lan thăm thẳm cùng sâu lắng."
Quyết đón, kiêu ngạo, tài giỏi, sẽ thành người như thế nào.
Hạ Thần Hi không biết.
Cô quên mất .
Nhưng mà, Tiêu Tề sẽ không có lý do gì lừa gạt cô.
"Có lẽ, em có đứa nhỏ, nên thu lại ."
Tiêu Tề gật gật đầu, "Đúng vậy."
"Kia... Quá khứ em ở bên cạnh anh, là dạng gì ... Tồn tại?" Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212288/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.