Editor: boconganh1503
"Đúng vậy!" Lâm Lâm khẳng định nói, "Đường ca ca, thế nào lại vô duyên vô cớ nhắc đến chị?"
"Không có việc gì." Đường Bạch Dạ mệt mỏi rã rời tựa người trên sô pha, như có điều suy nghĩ.
"Đường ca ca, có phải anh có tâm sự gì hay không?" Lâm Lâm săn sóc hỏi.
"Anh có thể có tâm sự gì." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, "Trái lại em, gần đây làm việc thế nào?"
...
Lâm Lâm cười nói, "Rất thuận lợi a, đồng nghiệp ở bộ công trình rất dễ thân cận."
"Em xinh đẹp lại có sức quyến rũ như vậy, bọn họ đương nhiên muốn ở chung."
Lâm Lâm ngọt ngào cười, vô cùng ngọt ngào.
"Đường ca ca, anh thực sự không uống canh sao? Em đã nấu rất lâu."
"Đêm nay anh đã uống canh cá ." Đường Bạch Dạ nói, thực sự không thích uống canh cá.
Lâm Lâm bĩu môi nói, "Lần sau em đổi cái khác, anh thích ăn cái gì?"
"Tiểu lâm, em không cần lo việc này." Đường Bạch Dạ nói, "Em không nên làm."
Chăm lo nhà cửa, nấu canh, là trách nhiệm và quyện lợi của vợ của bạn gái anh, không phải là của Lâm Lâm. Anhnghĩ về Lâm Tình nhiều năm như vậy, có lẽ, thực sự nên buông, loại ý nghĩ này, làm chính anh cũng hoảng hốt .
"Đường ca ca..." Lâm Lâm ấp úng nhìn anh.
Đường Bạch Dạ cười nói, "Anh chỉ là không muốn em quá mệt mỏi."
"Em một chút cũng không mệt." Lâm Lâm nói, dừng một chút, nhìn Đường Bạch Dạ liếc mắt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212251/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.