Editor: boconganh1503
Hạ Thần Hi đạm đạm nhất tiếu, "Thật là một ngu ngốc."
Đường Bạch Dạ giận, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người nói anh là ngu ngốc.
Hạ Thần Hi nói, "Đường Bạch Dạ, nếu như anh không muốn trả giá, thì sẽ không ai thật tình yêu anh."
Bất kể là cái gì, cũng đều có qua có lại .
Tình yêu cũng vậy.
"Đã khuya, tôi phải lên với bảo bối, anh có muốn đi lên không?" Hạ Thần Hi hỏi.
Đường Bạch Dạ sắc mặt cực kỳ khó coi, "Cút về đi."
Hạ Thần Hi thở dài, "Đường tổng, anh đối với Tiêu Tề có nhiều phong độ sao? Với tôi sao lại cộc cằn như vậy, như vậy không tốt, không tốt..."
"Cút!"
Hạ Thần Hi thực sự cút lên lầu.
Đường Bạch Dạ tâm tư vô cùng không tốt, Hạ Thần Hi, vậy mà nhìn thấu được anh.
Cô vậy mà có thể minh bạch được anh nghĩ gì.
Thực sự là... Đáng ghét đến cực điểm!
Đường Bạch Dạ xoay người, về biệt thự cảnh biển.
Trong phòng ngủ.
Đường Bạch Dạ mệt mỏi rã rời nằm trên giường lớn, cầm lấy khung ảnh trên tủ đầu giường.
Là ảnh anh và Lâm Tình chụp chung.
Khi đó bọn họ, rất trẻ tuổi.
Trẻ tuổi có nhiều hy vọng hão huyền, tuổi trẻ còn bồng bột, chuyện gì cũng không sợ, đến khi xảy ra chuyện, anh mới hiểu được, hạnhphúclà một loại rất xa vời.
Anh không muốn có một Lâm Tình thứ hai nữa.
Cho nên, những năm gần đây, anh sống rất lạm tình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212250/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.