Editor: thanh huyền
Người đàn ông thốt ra, lại sợ chỉ là mơ, dùng sức nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở, lại là một người phụ nữ ôm đứa nhỏ, nếu không phải là Hạ Thần Hi, chẳng lẽ anh nhìn lầm rồi?
"Quay cửa kính xe xuống!" Người đàn ông ra lệnh.
"Dạ." Quay cửa kính xe xuống rất nguy hiểm, thủ hạ rất không dám, lại ở dưới con mắt sắc bén của người đàn ông, quay cửa kính xe xuống, đồng thời đề phòng.
Người đàn ông tìm kiếm bóng dáng trên xe buýt, xác định không hề có bóng dáng Hạ Thần Hi, ánh mắt ảm đạm.
Chẳng lẽ thực sự quá tưởng niệm Thần Hi, đã nhìn lầm người.
Thần Hi, em rốt cuộc ở đâu?
Hạ Thần Hi thật muốn nguyền rủa, thành phố S sáng sớm thật làm cho người ta phát điên, giao thông công cộng người chen người, giống như là muốn ép thịt, mấy người đàn ông dáng người cao lớn, che hết toàn bộ tầm mắt của cô, cái gì cô cũng không thấy rõ.
May mắn không chen bao lâu, rất nhanh đã đến.
Hạ Thần Hi xuống xe, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lần sau sáng sớm cô không bao giờ ngồi phương tiện công cộng nữa, quả thực có thể muốn mạng của cô.
"Thần Hi, cậu mất ngủ, sắc mặt khó coi như vậy?" Tiết Giai Vân không thể tưởng ra hỏi.
"Đúng, chết tiệt.” Hạ Thần Hi nằm bò ở trên bàn làm việc, đem bản vẽ cho Chu Phóng, "Tôi đã nhớ kĩ, còn lại anh nhìn.”
"Thần Hi, cô không phải là vì thức đêm làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3212032/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.