Sau khi tham quan xong tượng Chúa, mọi người trở về phòng thay quần áo. Đây là giây phút mà ai cũng mong chờ nhất trong ngày, là lúc được mang những bộ đồ tắm biển lao ùm xuống nước.
Tuấn Phong mang chiếc quần short màu đen, cùng với chiếc áo thun màu trắng, hai màu sắc ưa thích của anh. Trong lúc mọi người đang đùa vui với nhau dưới biển, thì anh lại ngồi trên bờ nhìn xa xăm. Không phải anh tự cô lập mình, mà là vì anh thích ngồi trên bờ ngắm nhìn bầu trời trong xanh.
Nhiều lúc Tuấn Phong cảm thấy anh ở bên ông nội quá lâu, nên anh có những thú vui chả giống ai, nhiều khi lập dị nữa là đằng khác. Như anh thích ngồi nhấm nháp cà phê một mình, thích ngắm trời đất, thích chạy xe dưới trời mưa hay thích nằm trong bóng tối sử dụng điện thoại và laptop.
“Không xuống chơi với các bạn hả em.” Thầy Quang ngồi xuống bên cạnh cậu học trò của mình.
Tuấn Phong thoát ra khỏi những suy nghĩ, anh nhìn thầy khẽ cười. “Em thích ngồi trên này ngắm cảnh hơn.”
“Nhiều lúc thầy thấy em hay cô lập mình với bạn bè.” Thầy Quang mỉm cười. “Nhưng thật ra lại không phải như vậy. Chỉ là em đã quá thời rồi.” Ý thầy muốn ám chỉ Tuấn Phong già trước tuổi.
“Thầy cứ chọc em hoài.” Tuấn Phong chống chế cho mình. “Chẳng qua là thầy chưa thấy em nhây thôi.”
Thầy Quang ừm một tiếng. “Cũng có thể. Đâu ai biết được tận sâu trong mỗi con người là gì.” Thầy nhìn qua Tuấn Phong. “Thầy thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-va-gio/3167495/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.