Đáp xuống sân bay, Tuấn Phong và Thanh Vân bắt taxi đến khu liên hợp của tập đoàn V ở tỉnh P. Sau đó hai người mượn chiếc môtô của một nhân viên làm việc ở đó, điều mà hai người đã liên hệ từ trước. Vì chỉ được cho phép đi ít ngày nên Tuấn Phong buộc phải rút ngắn hành trình của mình lại.
Điểm đầu tiên hai người tham quan đó là bãi X, nơi đồng cỏ trải dài xanh mướt cùng với sóng biển rì rào. Tuấn Phong ôm Thanh Vân nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những đám mây trắng và màu biển trong xanh đang hòa quyện với nhau tạo thành một bức tranh hùng vĩ và tuyệt đẹp. Cảnh vật ở đây khiến cho anh chỉ muốn ngắm nhìn mãi chẳng rời.
“Đẹp anh ha.” Thanh Vân khẽ cười.
Tuấn Phong ôm chặt Thanh Vân từ phía sau. “Em ơi.”
“Sao anh?” Thanh Vân khẽ đáp.
Tuấn Phong khẽ cười khi nước mắt đang rơi. “Em cứ mãi mỉm cười và hạnh phúc như thế này nha.”
Sao em có thể hạnh phúc được khi thiếu vắng anh, Thanh Vân nghĩ thầm rồi nói. “Chàng ngốc, em yêu anh.” Cô không muốn nói về chủ đề này nữa.
Sau đó Tuấn Phong tiếp tục chở Thanh Vân tới ngọn hải đăng nổi tiếng của tỉnh P. Anh muốn cùng cô ngắm hoàng hôn, nguyện ước cuối cùng của anh. Nhưng có lẽ cũng giống như cuộc đời của Tuấn Phong, nguyện ước của anh chẳng thể thành hiện thực khi trời bất ngờ chuyển sang âm u và đổ một cơn mưa thật lớn.
Hai người cùng nhau trú trong chiếc lều mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-va-gio/3167460/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.