Nhiều ngày trôi qua và Tuấn Phong vẫn mê man liên tục. Thỉnh thoảng, anh chỉ tỉnh dậy một vài phút rồi lại thiếp đi ngay sau đó. Thanh Vân vẫn túc trực bên cạnh anh, mặc cho ba mẹ van xin cô về nhà nghỉ. Thanh Vân biết thể trạng lúc này của Tuấn Phong đã cận kề cái chết. Cô sợ anh có thể ra đi bất cứ lúc nào và cô không muốn mình bỏ lỡ khoảnh khắc đó.
“Vũ ca.” Tuấn Phong thều thào. Anh chợt tỉnh giấc và gắng gượng mở mấy trợ thở ra.
Vì Tuấn Phong động đậy nên Thanh Vân thức giấc. “Anh tỉnh rồi sao?” Cô dụi mắt.
Tuấn Phong gắng gượng lên tiếng. “Anh xin lỗi.”
Thanh Vân hiểu ý Tuấn Phong đang nói về việc lỡ đánh thức cô dậy. “Không sao đâu anh.” Cô mỉm cười.
“Sao trong phòng đông người vậy em?” Tuấn Phong khẽ nói.
Thanh Vân nhìn quanh và cảm thấy lo lắng khi căn phòng chỉ có anh và cô. “Em có thấy ai đâu.”
“Đông người lắm. Ông ấy nhìn em cười kìa.” Tuấn Phong thều thào từng chữ.
Thanh Vân nghĩ chắc là do tác dụng phụ của thuốc an thần nên mới gây ra như vậy. “Ông ấy có nói gì với em không?” Cô muốn chiều theo ý anh.
Tuấn Phong khẽ nhếch môi. “Ông ấy chào em.”
“Ông ấy như thế nào?” Thanh Vân tò mò.
Tuấn Phong nói thật. “Ông ấy mang đồ trắng, râu tóc cũng trắng luôn. Những người khác cũng mang đồ trắng.”
Thanh Vân nắm tay Tuấn Phong đưa lên miệng mình. “Chàng ngốc của em.”
Tuấn Phong sực nhớ. “Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-va-gio/3167457/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.