“Chúngta nhất định sẽ bền lâu mãi mãi”.
Đó là An Dĩ Mạch củaanh, là người anh được trao tặng, cũng là người anh phải bảo vệ.
Thờigian rời Vân Trạch đi Hoàng Sơn không quá nửa tháng. Nhưng trong nửa tháng ấy,Dĩ Mạch thấy như đã đi qua nửa đời người. Khi trở về Vân Trạch, cô bỗng thấysợ, trước kia cô tưởng mình là kẻ bị phụ lòng, vì thế cô mới có thể dần quên MộHàn, bắt đầu một tình yêu mới. Giờ đây cô đã biết sự thật, hóa ra từ đầu đếncuối người bị tổn thương nhiều nhất là Vân Mộ Hàn, cô có tư cách gì làm ra vẻthanh cao đối mặt với anh?
May màsức khỏe của Mộ Hàn đã hồi phục khá nhanh, nếu không cô càng không thể yênlòng. Làm việc cùng công ty, kiểu gì cũng phải chạm mặt nhau, được cái haingười đều biết tránh né, lần nào gặp nhau cũng làm như không thấy để tránh gâykhó xử. Thiết kế trò chơi là công việc Dĩ Mạch rất thích, trong một thời gianngắn các đề xuất của cô đã được ứng dụng rộng rãi, được khen thưởng liên tục,đồng nghiệp trêu cô sắp được thăng chức đến nơi rồi. Sự nghiệp thuận lợi bù đắpcho vết thương trong tim, Dĩ Mạch cố không nghĩ đến gì hết, dốc toàntâm toàn ý vào công việc.
LụcTriệu Khôn tìm gặp cô mấy lần, phần lớn là để hỏi cô chuyện hồi trước. Cô đã lờmờ đoán ra ông bạn cũ của bố đã bắt đầu nghi ngờ gì đó, lần này về Vân Trạch erằng sắp có hành động gì đây. Nhưng cô không muốn bị cuốn vào, mỗi lần ông hỏiđến, cô đều cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/2987929/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.