Anhluôn ở bên cô.
Chỉ cần cô quay đầulại, cô sẽ nhận ra anh chưa từng rời khỏi đây. Cô không bao giờ mất anh, vì anhchưa từng ra đi.
So vớiVân Trạch thì thành phố Nam Giang giống cố hương của cô hơ
Đườngxá ở đây đều mang những cái tên đậm chất lịch sử. Ở đây không có cầu vượt, khôngcó xe BMW sang trọng chạy đầy đường, đến giờ cao điểm, bất kể là xe nội hay xengoại đều cùng kẹt lại một chỗ. Nghe các bác tài vừa ấn còi vừa cáu kỉnh chửirủa bằng cái giọng đặc trưng ở vùng sông nước này, Dĩ Mạch cảm thấy thật thânthương. Nơi này khiến cô cảm thấy yên bình, Dĩ Mạch lúc nào cũng nhận mìnhgiống kiểu tiểu nông pha chút hơi hướng tiểu tư bản. Cô không thích kiểu thươngnghiệp hóa của Vân Trạch, không thích thế lực và sự lạnh lùng.
Có lẽđó là lý do Hàn Hiểu thường nhắc đến Nam Giang với cô, đi dạo ở đây cho cô cảmgiác nhẹ nhõm và thân thuộc chưa từng có.
“Muabánh ngọt ở phố Dân Đức, đến ngõ Dương Tử ăn quà đêm, muốn ăn lẩu thì đến KiếnĐức Quan, muốn mời khách thì đến phố Nho Tử. Ngoài ra, chúng ta còn có thể đếnphố đi bộ mua quần áo, đến tháp Thằng Kim ăn súp nóng, ra cửa xong đến ThanhVân vãn cảnh. Cuộc sống ở đâu cũng không bằng ở Nam Giang, đó là thành phố đongđầy ký ức và anh...”.
Mỗi lầnHàn Hiểu cất giọng đọc ấm áp về miền đất Nam Giang, Dĩ Mạch đều rất muốn đếnđây.
Bếnsông, Quân Duyệt, Tân Đông Phương, đại học F... những thứ này đều chứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-tren-dong-bay-mai/2987897/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.