Tháng 1 đến, thời tiết Bắc Kinh càng ngàng càng giá lạnh.
Sáng sớm hôm đó, Lương Tranh lười biếng rời giường, đi ra phòng khách, vén rèm mở cửa sổ, mới phát hiện ra bên ngoài đang có tuyết rơi.
Cô đứng tựa vào cửa sổ, nhìn những bông tuyết an nhiên thả mình trong không trung. Tuyết rơi dày, gió lạnh thấu xương ập đến, rót thẳng vào phòng khách, hơi thở của sự băng giá. Lương Tranh đột nhiên cảm nhận được, mùa đông năm nay thật lạnh.
Cô đứng trước cửa sổ hồi lâu, đến tận khi Chu Húc từ trong phòng ngủ đi ra, với tay đóng cửa sổ lại, kéo cô vào lòng: “Em không thấy lạnh à?”
Anh kéo cô ngồi xuống ghế sofa, một tay cầm chặt đôi bàn tay cô, một tay rót nước ấm ra cốc: “Nào, uống một ngụm nước ấm.”
Lương Tranh ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước, có chút nóng, cô áp hai tay vào cốc, tầm mắt lãng đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Chu Húc, anh có cảm thấy, năm nay lạnh hơn các năm khác không?”
Chu Húc đặt cốc nước của mình xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: “Thế à? Hình như mùa đông năm nào Bắc Kinh cũng lạnh như thế.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, dí dí đốt tay vào má Lương Tranh, tay anh lành lạnh, xương xương: “Có phải vừa mới đứng hóng gió quá lâu hay không?”
Anh đứng dậy định đi lấy áo khoác cho cô, Lương Tranh vội vàng kéo tay anh: “Em không lạnh, chắc vừa rồi đứng trước cửa sổ hơi lâu thôi, ngồi một chút là ổn.”
Cô kéo tay anh, cười dịu dàng: “Em đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/988719/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.