Lương tranh làm rất nhiều đồ ăn. Khi Chu Húc đi ra, Lương Tranh đã sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn chờ anh.
Cô hơi đói bụng, bèn gắp một đũa tôm xào. Đồ ăn vẫn còn nóng hổi, hương vị không tệ. Lúc vừa về, anh mặc một bộ sơ mi trắng quần âu, sau khi tắm rửa xong thay một bộ đồ thể thao màu đen thoải mái.
Lương Trang một tay cầm đũa, một tay chống cằm, tủm tỉm cười nhìn anh.
“Nhìn gì đấy?” Chu Húc cầm di động đến phòng khách sạc điện.
Lương Tranh cười, nói: “Nhìn anh chứ sao! Ai bảo sinh ra đẹp trai như thế!”
Chu Húc bật cười, đi về phía bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.
Lương Tranh gắp một gắp tôm, bỏ vào bát anh: “Anh nếm thử món này đi.”
Chu Húc chậm rãi ăn, Lương Tranh chăm chú nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: “Thế nào? Ngon không?”
Chu Húc gật đầu: “Ngon lắm.”
Lương Tranh vui vẻ cười rộ lên: “Vậy anh ăn nhiều vào.”
Vừa nói vừa gắp mấy món khác vào bát anh: “Cái này cũng ngon. Anh ăn thử đi.”
Đã hai tháng hai người không được gặp nhau, chỉ một bữa cơm đơn giản cũng khiến Lương Tranh ngập tràn hạnh phúc. Lương Tranh là tuýp đói nhanh no nhanh, ăn được vài miếng đã bỏ cuộc, cả bàn thức ăn lớn, đều do một mình Chu Húc gánh team.
Chu Húc ăn hết đồ ăn cô làm, Lương Tranh vui vẻ đến cười híp mắt: “Anh thích đồ ăn em làm thế cơ à?”
Khó có khi Chu Thiếu gia bùng phát EQ, dịu dàng đáp: “Rất thích.”
Lương Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/988711/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.