Lương Tranh và Chu Húc ở trên núi chơi hai ngày, lúc trở về là buổi chiều. 
Lương Tranh ngồi trong xe, lưu luyến nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. 
Trên núi tốt thật, khắp nơi đều khoác trên mình màu áo bạc, bảo cô ở đây cả đời cô cùng đồng ý. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải có Chu Húc ở bên cạnh cơ. 
Chu Húc lái xe, quay sang thấy Lương Tranh vẫn đang thả hồn ra bên ngoài, nói: “Em đã thích như thế thì năm nào anh cũng mang em tới đây, nhé!” 
Lương Tranh quay lại, cười nói với anh, “Được, anh đừng có quên đấy.” 
Chu Húc “ừ” một tiếng, rồi lại hỏi: “Em về nhà cùng anh không?” 
Lương Tranh trả lời: “Chắc là không được, em phải về trường đã, tối nay em có tiết, đoán chừng là nói về bài thi cuối kỳ.” 
Chu Húc gật đầu, chẳng mấy chốc xe đã vào nội thành, xe cộ đông đúc như nêm, trời đã tối hẳn mà vẫn chưa về được tới trường. 
Phùng Thiến gọi điện thoại hỏi Lương Tranh mấy giờ về, 7h là học rồi. 
Cô đáp: “Vẫn đang kẹt xe, sợ là không kịp, chắc là tớ phải xin nghỉ rồi.” 
“Ok, thế cậu cứ từ từ thôi, nhớ chú ý an toàn.” 
“Được.” 
Cúp điện thoại, Lương Tranh gọi thêm một cuộc cho giáo viên phụ đạo, xin phép vắng mặt. 
Không cần về học nên thời gian cũng không gấp. Lương Tranh hơi đói, cô nhìn quanh một hồi rồi quay sang nói với Chu Húc: “Chu Húc, chúng mình đi ăn cơm trước đi, em đói quá.” 
“Em muốn ăn gì?” 
“Gì cũng được, anh quyết định đi.” Lương Tranh vui vẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/988700/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.