Hai người cách nhau rất gần, thậm chí Lương Tranh còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt anh hay dùng, hơi thở của anh nhè nhẹ phả lên gò má cô.
Cô nhìn vào đáy mắt sâu thăm thẳm của anh, gương mặt vì nụ hôn ban nãy mà đỏ bừng, nóng ran, ngượng ngùng nói: “Em cất đi rồi.”
Chu Húc nhìn cô, yết hầu hơi di chuyển, một lúc sau mới thấp giọng thầm thì: “Ngày mai nhớ đeo.”
Lương Tranh đỏ mặt, hai vành tai nóng bừng, gật đầu như gà mổ thóc, ấp úng đáp: “... Được.”
Chu Húc vẫn giam cô trong lòng mình, không có ý muốn thả người.
Lương Tranh cùng anh mặt đối mặt một lúc, cuối cùng con tim nhỏ bé không chịu nổi sự nhiệt tình này, cô lóng ngóng đặt tay lên nắm cửa, nhẹ nhàng vặn ra, vội vàng nói: “Em… em xuống đây.”
Chu Húc khẽ cười, lúc này mới chịu buông tha cô. Lương Tranh vừa được tự do, lập tức mở cửa, chạy thẳng ra hành lang.
Vừa chạy xuống cầu thang, cô không tự chủ được thở dài một hơi, vừa nghĩ đến nụ hôn kia, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặc dù không phải lần đầu hôn nhau, nhưng kì thật lần trước cũng không tính là một nụ hôn đúng nghĩa. Nụ hôn trong phòng, vừa rồi mới thật sự là nụ hôn đầu tiên của hai người. Trong khoảnh khắc cánh môi lành lạnh của anh chạm vào đôi môi cô, trái tim Lương Tranh dường như ngừng đập. Trên môi phảng phất còn lưu lại hơi ấm của anh.
Lương Tranh từ tốn bước xuống cầu thang, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-duoc-em/988685/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.