“Này, ba người không xuống à?” Tiếng Thiên Phàm vang xa, khiến ba người đang ở trên bờ là Họa Thư, Thiên Hy Linh và Doãn Măc chú ý.
Họa Thư quay đầu nói gì đó rồi chạy một mạch xuống, để riêng một mình Thiên Hy Linh và Doãn Mặc trên bờ cát vàng. Thiên Hy Linh hút một ngụm nước dừa, sau đó đi lấy một gói bánh có vẻ ngon, lại gần đưa Doãn Mặc “Cái này ăn ngon lắm, anh thử đi!” Doãn Mặc ngạc nhiên tháo kính râm xuống, Thiên Hy Linh ngại ngùng nói tiếp “Chuyện khi nãy, là em té thật, không phải giả vờ. Vời cả… xin lỗi, làm phiền tới anh rồi!”
Doãn Mặc nhìn biểu cảm trên mặt của cô mà cũng phải bật cười trong lòng, dù vậy trên môi cùng lắm là nụ cười mỉm “Quà hối lỗi?
Thiên Hy Linh chậm đưa ngón cái lên, ý thay cho hai chữ ‘Đúng rồi!’
Doãn Mặc nhướng mày, đưa tay cầm lấy bịch bánh “Cảm ơn"
Thiên Hy Linh thả lỏng người, dựa vào ghế bên cạnh Doãn Mặc “Này, anh có nhớ lần đầu gặp mặt không? Sao lúc đó anh lại khó chịu vậy?”
“Bị quái đánh chết!”
“... Ra là vậy!” Cô nuốt nước bọt, lại nói tiếp “Anh không xuống bơi sao?”
Doãn Mặc khẽ lắc đầu, Thiên Hy Linh lại nói “Thế anh ở đây tắm nắng, ăn bánh đi nha” Dứt câu, cô liền chạy một mạch ra biển chơi cùng hai người kia.
Thiên Phàm thấy cô chạy nhanh như vậy thì hơi khó hiểu “Mày bị ma đuổi hay sao chạy nhanh thế?”
Thiên Hy Linh mặt hơi đỏ, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-anh/3304413/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.