Thiên Phàm đưa ngón tay cái với Họa Thư “Nói hay!”
Thiên Hy Linh “...” Vậy cũng được luôn?
Vừa nói vừa đánh nên rất nhanh đã đánh xong, phần thưởng rơi ra lần này không quá tệ. Cả bốn chia đều, sau đó thoát ra khỏi phó bản.
Họa Thư nhìn vào đồng hồ trên máy tính, che miệng ngáp “Nhanh thế mà đã 12 giờ rồi à? Mọi người chơi tiếp hay đi ngủ?”
Thiên Hy Linh gắp máy tính “Tớ cũng buồn ngủ rồi, hai chúng ta đi ngủ trước vậy!”
Họa Thư mỉm cười gật đầu, đề nghị một vấn đề “Chúng ta ngủ chung được không?”
Thiên Hy Linh đang định đứng dậy, nghe Họa Thư nói thì có chút khựng lại, suy nghĩ một lát mới khẽ gật đầu. Họa Thư và Thiên Hy Linh để máy tính dưới bàn, lon ton chạy lên lầu. Đợi hai cái bóng khuất đi, Thiên Phàm quay đầu nhìn Doãn Mặc. Doãn Mặc cũng quay đầu nhìn anh, ánh mắt đe dọa. Thiên Phàm lời gần ra tới miệng lại thôi.
Thiên Phàm cảm thấy bản thân hiền lành quá rồi, ai cũng ăn hiếp anh được hết. Haizz, quả nhiên là tội nghiệp.
“Này!” Thiên Hy Linh đã lên lầu, giờ lại đừng ở trên cầu thang kêu lớn xuống dưới.
Thiên Phàm bị tiếng kêui của cô làm cắt đứt mạch suy nghĩ. Thiên Phàm và Doãn Mặc quay đầu, mắt hai người rõ dấu ‘?’ to đùng.
Thiên Hy Linh nghiêng đầu “Mai chúng ta đi biển không?”
Thiên Phàm và Doãn Mặc quay đầu nhìn nhau, sau lại nhìn Thiên Hy Linh. Doãn Mặc ho khan, hỏi lại “Mai không ôn bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-anh/3304412/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.