Vân Đậu không thích mùa hè.
Muội ấy rất sợ nóng.
Bên cạnh ta có đá lạnh, muội ấy liền vui vẻ dựa vào ta.
Bàn chân nho nhỏ của muội ấy buông thõng trong hồ nước, đùa giỡn với lũ cá.
Trước mắt là một mảng lá sen xanh biếc nối tiếp nhau, từng đóa hoa sen mềm mại vươn thẳng.
Ta phe phẩy quạt, lười biếng tựa lưng trên tháp.
Khi Thôi Kiệm đến, chính là một cảnh tượng như vậy.
Dáng vẻ của y có chút lộn xộn, áo quần không được chỉnh tề.
Ánh mắt của y dừng lại trên người Vân Đậu một thoáng.
Nhìn thấy dung mạo của Vân Đậu, y dường như thở phào nhẹ nhõm.
Ta cười một tiếng, y đây là lo lắng ta thật sự đã sinh con ở đây.
Thôi Kiệm mở lời, giọng có chút khàn.
“Tùy Chiết Ý…”
“Điện hạ, nho lạnh đã đến.”
Vân Hà từ trong nhà đi ra, hơi thở vừa mới thả lỏng của Thôi Kiệm lại căng thẳng trở lại.
Bên trái ta là Vân Đậu, bên phải là Vân Hà đang quỳ xuống bóc nho cho ta.
Thôi Kiệm đứng ngoài đình, như thể cách ta một con sông định ra biên giới hai nước Sở – Hán.
Ba năm trôi qua, đã thay đổi rất nhiều.
Giờ khắc này gặp lại, thực sự giống như người xa lạ.
Mặt mày của y vẫn đẹp như xưa, chỉ là bây giờ nhìn lại, chỉ thấy phiền chán.
Ta mở lời nói: “Nghe nói, Thôi lang quân đến rất vội, có chuyện gì quan trọng sao?”
“Tùy Chiết Ý.”
Thôi Kiệm như không nghe thấy lời ta, chỉ nhìn chằm chằm vào ta nói: “Nàng tuy bị đuổi đến đây, nhưng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-duoc-gap-nguoi-guong-mat-tua-hoa-dao/5212446/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.