Khoảnh khắc hắn bước vào, vị phu nhân vẫn còn đang lải nhải lập tức sững sờ.
Chỉ vì dáng vẻ của hắn đẹp một cách khác thường.
Da của hắn trắng như tuyết, mái tóc đen xoăn, đôi mắt xanh biếc.
Mẫu thân của bọn họ là người Hồ, sau khi qua đời, đã bị chủ mẫu vứt ra ngoài.
Khi ta gặp họ, đúng lúc muội muội của hắn, Trân Châu, bị người ta phát hiện là bé gái, muốn cưỡng ép bắt đi.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đánh không lại một đám ăn mày trưởng thành, không bảo vệ được muội muội còn nhỏ.
Ánh mắt hắn hung tợn, cả người dính máu, dù bị dẫm gãy chân, cũng không chịu buông bàn tay đang nắm chặt muội muội.
Hiện tại, vóc dáng của thiếu niên còn cao hơn cả ta.
Hắn chạy về phía ta, thành thạo quỳ xuống bên chân ta, ngước mắt nói: “Điện hạ, muội muội ở trong miếu cầu được bùa bình an, muốn tặng cho điện hạ, muội ấy lại xấu hổ không dám đến.”
Ta còn chưa nói gì, vị phu nhân kia đã kinh ngạc thốt lên: “Đại công chúa điện hạ, sao người có thể ở cùng với loại có dòng máu thấp hèn như vậy ——”
Ta ngắt lời nàng ta: “Thận trọng lời nói.”
Thị nữ đến tiễn khách, khi vị phu nhân đó rời đi, trong mắt đầy vẻ bất mãn.
Nàng ta trở về kinh thành chắc chắn sẽ thêu dệt thêm bớt những chuyện ngày hôm nay.
Ta đã sớm dự liệu được.
Nhưng không ngờ, tin đồn lại có thể hoang đường đến vậy.
Có người bận thân thiết đã viết thư cho ta, nói rằng, ban đầu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-duoc-gap-nguoi-guong-mat-tua-hoa-dao/5212445/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.