Ta có thể nói gì đây?
Ánh mắt của Thôi Kiệm khóa chặt trên người ta.
Y bây giờ mới phát hiện ra ta cũng có mặt.
Ta hầu như không chút do dự, nói: “Đúng là cái lẽ này.”
Thái tử hài lòng cười.
Hôm nay Thôi Kiệm dường như có chút không khỏe, sắc mặt không được tốt lắm.
Không biết có phải hai ngày nay bị cảm lạnh hay không?
Nghĩ đến đây, ta vội vàng lắc đầu.
Ta đã quen với việc quan tâm từng chút một đến Thôi Kiệm, chăm sóc ăn uống sinh hoạt của y.
Thói quen này nhất định phải thay đổi càng sớm càng tốt.
Ta ngồi xuống chỗ của nữ quyến, vừa vặn đối diện với Thôi Kiệm.
Tiệc đã qua ba vòng rượu.
Thái tử đột nhiên nói: “Trong mấy huynh đệ tỷ muội của Cô, lớn tuổi nhất là Đại hoàng tỷ của Cô, từ nhỏ đã chăm sóc Cô chu đáo.”
“Hôm nay là tiệc mừng đại thọ sáu mươi tuổi của ngoại tổ mẫu, Cô ở đây thay Đại hoàng tỷ cầu xin chút thọ vận.”
Quốc công phu nhân tất nhiên là cười và đồng ý.
Bà ta để cho Thái tử bưng đĩa đậu phụ được khắc hình chữ “thọ” mà bà ta vừa ăn qua, đến trước mặt ta.
Ta cười khổ một tiếng.
Ta biết Thái tử đang làm gì.
Hồi nhỏ lần đầu tiên ta ăn đậu phụ, là ở trong cung của Quý Phi.
Lần đó ta suýt mất mạng, phụ hoàng đã phạt nặng Quý Phi.
Sau khi ta biết mình không ăn được đậu phụ, ta đã đi cầu xin cho Quý Phi, nhưng phụ hoàng không đồng ý.
Sau này, tuổi ngày càng lớn, ta mới hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-duoc-gap-nguoi-guong-mat-tua-hoa-dao/5212443/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.