Sau đó khi tôi nhớ lại mấy ngày ngây người trong bệnh viên đúng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong nửa đời người của tôi. Cho dù tôi nằm trên giường không thể động đậy, có muốn ôm cũng phải được sự đồng ý của cô ấy, nhưng không có bất cứ chuyện gì quấy rầy, dòng thời gian còn chưa tuần hoàn vòng vèo, sát thủ liên hoàn, tất cả tội phạm còn cách chúng tôi rất xa. Cái chết của Ô Diệu vẫn còn chưa đến, còn chưa phải lo lắng đối mặt với tất cả, chỉ có ánh mặt trời ngày đông chiếu vào giường bệnh, còn Đàm Giảo ngồi bên cạnh tôi.
Đó chính là buổi tối chúng tôi "xác định danh phận", bởi vì ngủ quá lâu, nhất thời không muốn đi ngủ. Dưới sự chiếu cố của Thẩm Thời Nhạn lại thêm sự đồng ý của y tá, Đàm Giảo có thể ở trong phòng tôi một lát.
Tráng Ngư mang cặp lồng cơm cho hai chúng tôi xong thức thời rời đi. Đàm Giảo bưng chậu nước ấm tới cho tôi rửa mặt súc miệng. Tôi vốn không muốn để cho cô ấy làm, nhưng lại muốn nhìn cô ấy nhiều thêm mấy lần, vì thế không lên tiếng.
Cô ấy cầm lấy chiếc khăn mặt ấm áp, khẽ khàng lau mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm cô ấy: "Hoá ra có bạn gái là được đãi ngộ tốt như vậy."
Hai má cô ấy ửng đỏ, nhìn quanh: "Thế... chẳng lẽ em cứ để cho y tá lau mặt bạn trai em."
Tôi khẽ cười. Cô ấy lau sạch cho tôi xong lại cẩn thận quan sát: “Hơi gầy, nhưng vẫn đẹp trai." Tôi kiềm chế đã lâu, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-den-gap-trang-sang-phim/4598922/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.