Bác sĩ đã đến, hai chúng tôi im lặng. Bác sĩ và y tá không ngừng cằn nhằn nói liên miên gì đó, tôi đều không nghe rõ. Tôi chỉ nhìn chằm chằm cô ấy. Thỉnh thoảng bác sĩ hỏi gì đó, cô ấy sẽ đáp đôi lời. Cô ấy bị tôi nhìn dần thấy khó xử, không nhịn được nhân lúc không có người chú ý lườm tôi.
Tôi vẫn cứ nhìn cô ấy.
Cuối cùng bác sĩ và y tá rời đi, cuối cùng Đàm Giảo vẫn ở lại, cô ấy cúi đầu, đóng cửa, vì thế trong phòng lại lần nữa chỉ có hai chúng tôi.
"Muốn nói gì với anh?" Tôi hỏi.
Cô ấy ngồi xuống phía cuối giường, quay lưng về phía tôi, không nhìn tôi mà nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Cô ấy nói: "A Ngộ, anh hôn em cũng được, tránh em cũng được, muốn cũng được, không muốn cũng được. Trước kia em luôn cố gắng muốn chờ anh, chờ cho tương lai anh thực hiện xong nguyện vọng, chờ cho anh bỏ được sự phiền phức khó chịu trong lòng, em biết như vậy anh nhất định sẽ ở bên em. Anh thích một con sói bị thương, anh không thể mong đợi hiện tại nó vẫn còn mang theo vết thương mà nhảy vào trong lòng anh. Nghĩ như vậy, em đã thấy cân bằng, em bằng lòng chờ. Nhưng mà..."
Ánh mắt cô ấy yên tĩnh thâm thuý nhìn tôi: "... Ngày đó ở nhà họ Trần, anh để một mình em ở lại trên tầng, lúc rời đi, em đã hạ quyết tâm nếu như lần này chúng ta có thể sống ra ngoài, ngày đó em nhất định phải ở bên anh, Em không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-den-gap-trang-sang-phim/4598921/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.