Sở Tích thời gian này được nghỉ ngơi hai tuần, không quay chụp, không quảng cáo, rất thích hợp làm đôi bạn thân cùng lười với bệnh nhân vừa xuất viện là Vân Tịch. Sở Tích quyết định dọn đến biệt thự Vân gia ăn nhờ ở đậu, Vân Bách cầu còn không được liền kêu dì Trần dọn dẹp căn phòng sát bên phòng Vân Tịch cho cô.
“Sở Tích, anh rất vui vì em đã qua đây ở.”
“Không có gì đâu anh Bách. Em ở đây để giữ người…” Được hai người đàn ông đẹp trai nhờ cậy, tôi rất sẵn lòng ở đây giữ trẻ.
“Cậu ở đây để giám sát mình thay anh trai đúng không.” Vân Tịch lườm hai người đang trao đổi bằng mắt kia.
Vân Tịch về nhà mấy bữa, đám người bên tiệm sửa xe cũng đã có mặt góp vui đông đủ. À không, thiếu mất ông chủ.
“Chị Vân Tịch lại làm anh hùng nữa rồi.”
“Xin chị nhận bọn em là đệ tử”
Bọn A Sướng đồng thanh nói, thậm chí còn cùng đập tay nữa chứ, Vân Tịch hết cách chỉ biết lắc đầu. Đừng tưởng cô không biết hai nhóc này là muốn thường xuyên tới chơi với Sở Tích nên mới ra lời đề nghị đó.
“Hai chú đừng có nháo nữa, để cô ấy còn nghỉ ngơi.”
Lưu Vũ nhanh chóng giải thoát Vân Tịch khỏi hai thằng nhóc nghịch ngợm này. Nói chuyện một hồi đến lúc ra về, cô như có như không hỏi thăm anh ta.
“Dạo này bên tiệm bận rộn lắm hả?”
“Như bình thường thôi, có mấy người hỏi thăm khi nào cô mở cửa hàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/3031059/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.