Máu tuông làm lấm tấm lên cả chiếc áo hoa màu xanh ngọc bích của Vân Tịch, Phùng Thiệu Sơn lên phòng lấy áo khoác bọc cô lại, thay cô đội mũ bảo hiểm. Cái nón này cùng kiểu với anh, chỉ khác màu, hôm trước vô tình thấy trên đường nên anh mua, bây giờ mới có cơ hội dùng tới. 
“Lên xe đi em.” Phùng Thiệu Sơn khởi động xe, giúp cô hạ luôn đồ gác chân phía sau. 
“Đi đâu mà đi, tôi muốn về nhà thay áo.” Vân Tịch ảo não không thôi, cái áo này cô mới mặc hôm nay, không biết có giặt ra không nữa. 
“Tôi đưa em đi mua áo mới.” Nhìn mặt ai kia không khác gì cái bánh bao chiều, anh bật cười. 
Vân Tịch đưa mắt đảo lên đảo xuống, cái gu thời trang này của anh không hợp với cô đâu: “Tin nổi không trời, tôi không thích đồ một màu giống anh đâu.” 
“Yên tâm đi, em hợp với đồ màu sắc.” 
Vân Tịch với lợi thế chân dài nhanh chóng lên xe, cái yên này cũng quá thử thách rồi, ai mà mét rưỡi e là khó khăn lắm. 
“Anh cũng nên mặc nhiều màu vào.” Đây là góp ý chân thành, cô hầu như chỉ thấy anh mặc đồ tối màu thôi. 
“Người đẹp mặc đồ gì cũng đẹp, tôi mặc một màu đen cũng đủ nổi bật rồi.” Anh dù sao cũng là đàn ông, chưa kể còn tiếp xúc nhiều với dầu nhớt nên chủ yếu mặc màu đen cho sạch. 
“Anh cũng biết người biết ta ghê ha, chứ không phải vì anh đen nên không dám mặc màu sắc hả?” 
Vân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/3031051/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.