Sáng sớm tinh mơ mặt trời còn chưa lên hẳn Vân Tịch đã đạp xe đến tiệm hoa. 
Mấy nay, chú Nghiêm hay đi leo núi, câu cá với bạn bè nên công việc lại quay về tay cô. Nhiều lúc cô tự hỏi—mình cũng có ngày phải bán rẻ giấc ngủ vì đồng tiền sao? Lại ngáp một cái, phải ra dáng nhà giàu một chút, tuyển nhân viên thôi. 
Kiểm tra số lượng hoa, thêm bảng giá, lên kệ hoa. Mọi thứ được sắp xếp xong xuôi, thật là quá mệt mỏi rồi, giá mà bây giờ có ai phục vụ đồ ăn tận chổ cho mình nhỉ? 
Leng keng ~ 
Chưa kịp mơ mộng xong mà ông trời đã cắt ngang rồi. Vân Tịch đứng lên, câu kính chào quý khách còn chưa ra khỏi môi, đã ngửi thấy mùi cháo nóng thơm lừng trong không gian. Cô đứng đó mắt không rời khỏi anh, nhiều lúc cô nghĩ Phùng Thiệu Sơn chính là có kết nối với bụng cô hay sao mà chỉ cần cô đói là anh lại xuất hiện. 
“Phùng Thiệu Sơn.” 
Giọng nói ngọt thanh, nhẹ nhàng của cô nhóc nào đó rót vào tai làm anh cao hứng hẳn lên. Bình thường mỗi lần cô gọi tên anh đều như niệm chú vậy, nhưng lúc này đây đặc biệt ngọt!. 
||||| Truyện đề cử: Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình ||||| 
“Tôi tới mua hoa.” 
Anh đặt hộp đồ ăn trên tay lên quầy gói hoa của tiệm, rồi đi xung quanh nghiêm túc chọn lựa. Mỗi lần anh di chuyển là cặp mắt phía sau phóng tới, làm sóng lưng anh có chút không yên. 
Lại cầm chậu lài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/3031050/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.