Chương trước
Chương sau
Buổi trưa ngày hôm sau, Phùng Thiệu Sơn và Lưu Vũ về đến Nam thành.

A Sướng và tiểu Phúc tử đang xem gameshow mới của Sở Tích trên màn hình TV lớn ở gara. Cũng như mọi ngày, hai cậu chàng này xem nhập tâm đến mức có người vào tiệm cũng không hay biết. Đang tới đoạn cao trào, bỗng có người vỗ lên vai tiểu Phúc tử. Cậu chàng giật mình, xém tí là la toáng lên nhưng A Sướng đã kịp thời ngăn lại.

Lưu Vũ nhíu nhíu mày, giả bộ mắng: “Hai cậu lạm dụng của công, trong giờ làm mà lại làm việc riêng. Tháng này phải bị trừ lương mới được!”

“Vũ ca tha cho bọn em!”

“Bọn em chỉ là gấp rút kéo view cho chị Sở Tích thôi ạ, cũng xem như là giúp đỡ người quen.”

“Phải đó anh, tụi em chỉ là làm việc tốt thôi mà.”

Hai thằng nhóc bộ dạng như khóc đến nơi, Lưu Vũ cũng không giỡn nữa, đưa túi quà ra cho bọn nhỏ chia nhau. Còn bản thân thì lấy điện thoại ra nhắn cho cô minh tinh kia một tin. Lúc anh đi không nói cho cô ấy nghe, đã bị giận một trận rồi, giờ phải rút kinh nghiệm thôi.

Phùng Thiệu Sơn nôn nóng gặp Vân Tịch, chưa về nhà đã ghé qua xem tiệm hoa trước. Anh một lòng muốn tạo bất ngờ cho cô, kết quả anh nhận được lại còn hết hồn hơn. Tiệm hoa đóng cửa, anh gọi điện, cô cũng không bắt máy. Gấp đến độ định gọi điện thẳng cho Vân Bách, thì nhận được tin nhắn của cô.

[Em đang đi họp ở quỹ. Lát xong, em gọi lại cho tình yêu sau nhé~]

Khoé môi anh cong lên, mắt nhìn chằm chằm một hàng trái tim thẳng tắp của cô gửi mà nao nao trong lòng. Lúc ở Chiêm thành, anh không cảm thấy mình nhớ đến cô quá nhiều nhưng lúc về đến đây mà vẫn không được gặp cô, lòng anh bỗng thấy trống rỗng, cảm giác cô đơn từ đâu truyền tới làm anh trở tay không kịp.

Anh quay trở về tiệm, bọn tiểu Phúc lúc này mới thoát khỏi được đống quà mà thuận miệng quan tâm đến hai ống sếp đi công tác về trước thời hạn này.

“Anh Sơn và Vũ ca không phải ngày mai mới về sao?”

A Sướng vừa gặm bánh vừa gật đầu phụ hoạ, nói: “Hai người nói là đi kí hợp đồng gì đó mà. Bây giờ đã về rồi không phải là….là thất bại rồi đấy chứ?”

Lưu Vũ đưa tay vỗ đầu cậu ta một cái bốp, lại mắng thêm cho một câu: “Thằng nhóc miệng thối! Ăn nói đâu đâu.”

“Tù đây về sau mọi việc liên quan đến gầm xe thì giao hết cho cậu ta, để bỏ cái thói ăn nói bộp chộp.”

Phùng Thiệu Sơn ra hiệu cho Lưu Vũ, anh ta lấy ra một bản hợp đồng, trịnh trọng đưa cho bọn nhóc xem. Mấy đứa nhóc kiên nhẫn đọc từng dòng một, khoé miệng run run không dám tin vào mắt mình.

“Tôi không lầm chứ A Sướng, đây…đây là Lăng thị nổi tiếng trong giới xe hơi đó sao?”

A Sướng đưa tay nhéo A Nhiên một cái, cô bé bị đau nên đưa tay tát cho cậu ta một cái. Cơn đau truyền đến chứng minh đây là sự thật, cậu ấy hưng phấn nói: “Đúng rồi! Chúng ta vậy mà lại được hợp tác với Lăng thị, năm xưa chọn theo anh Sơn quả là không sai mà!!!”

Năm xưa hai cậu nhóc từ dưới quê lên đây tìm việc làm, nhưng chỉ có thể xin vào làm chân bốc vác ở chợ. Cứ tưởng cuộc đời chỉ có thể như thế mãi, thì lại gặp được Phùng Thiệu Sơn. Anh đến hỏi hai cậu nhóc có muốn vừa học vừa làm không, nếu muốn thì theo anh. Bọn họ cũng phân vân mãi, sau cùng lại đồng ý. Nhờ anh mà giờ đây bọn họ tuy nhỏ tuổi nhưng tay nghề lại không thua kém ai. Phùng Thiệu Sơn còn là ông chủ tốt, không thu tiền mà còn phát lương cho, bao ăn, bao ở. Vì thế hai cậu nhóc đã âm thầm thề là nhất định sẽ bám trụ thật lâu, có bị đuổi cũng không đi.

Giữa lúc bọn họ đang vui mừng thế mà lại có một đoàn người xuất hiện phá đám cuộc vui.

Lâm Kiến Ban và Hạ Vũ xuất hiện ở cửa gara, phía sau còn có thêm vài người. Số lượng không nhiều nhưng toàn là tâm phúc của ông ta, Phùng Thiệu Sơn có thể nhận ra được mấy tên làm cùng anh lúc trước. Không biết lần này lại định kiếm chuyện gì nữa.

Hai bên giằng co, cuối cùng Lưu Vũ lên tiếng trước phá tan không khí căng thăng. Anh ta xoà, nói: “Anh Ban lâu rồi không gặp! Về rồi sao không thông báo cho bọn em biết trước?”

Ông ta không nói gì, chỉ cười cười liếc nhìn Phùng Thiệu Sơn. Thằng nhóc bất cần đời, dễ xúc động khi trước bây giờ đã trưởng thành. Bộ dáng lúc xưa biến đâu mất, chỉ còn lại vẻ trầm tĩnh và đôi mắt nhạy bén luôn quan sát tốt mọi thứ kia.

Lâm Kiến Ban bước lại gần, vỗ vai anh, nói: “Lâu rồi không gặp cậu, vẫn khoẻ chứ?”

“Tôi vẫn khoẻ. Không biết hôm nay, anh Ban tới đây là có chuyện gì?” Phùng Thiệu Sơn quá hiểu ông ta, không thể vì mấy câu thăm hỏi thế này mà đến tận đây tìm anh. Hơn nữa, tên khốn Hạ Vũ đi cùng vẻ mặt cũng không tốt lành gì.

Nãy giờ không ai quan tâm đến, cuối cùng Hạ Vũ cũng chen miệng vào được cuộc trò chuyện giữa hai người. Hắn ta dương dương tự đắc, nói: “Chuyện này phải hỏi mày mới phải. Tao không biết tiệm sửa xe rách của mày lại có nhân viên thích đụng tay đụng chân vào đồ của khách thế đó!”

“Hạ Vũ! Anh ăn nói cho đàng hoàng!”

“Đúng thế! Bọn tôi không ăn cắp của ai bao giờ!”

Phùng Thiệu Sơn đưa tay một tiếng bọn nhỏ liền im lặng, anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Vũ, trầm giọng nói: “Ăn bậy chứ không nói bậy! Anh có bằng chứng gì mà nói bọn nó ăn cắp? Không đưa ra bằng chứng tôi sẽ kiện anh đó!”

Má nó! Thằng này với con nhỏ kia y hệt nhau. Đụng chuyện là kiện, đụng chuyện là đòi mời luật sư giải quyết. Sau việc này hắn cũng đi thuê một người luật sư là được chứ gì!



Tuy Phùng Thiệu Sơn không làm gì nhưng Hạ Vũ vẫn cảm thấy e sợ. Giống như gà con mà nhìn thấy sói vậy, lông trên người cũng cụp hết cả lại. Hắn ta chỉ vào tên đàn em đứng cạnh mình, nói: “Mày mau kể lại cho nó nghe!”

“Tụi bay nhận ra tao đúng không? Hôm trước đưa chiếc Bugatti đến sửa, tiệm sửa xe rách không dám nhận làm, tao liền kêu thằng kia kiểm tra sơ bộ trong xe giúp.” Tên đàn em đó chỉ chỉ A Sướng, rồi tiếp tục nói: “Tao cũng không keo kiệt, kiểm tra chưa được mười phút đã cho nó mấy trăm đồng. Lấy xe về bỏ ở trong hầm xe cũng không đụng đến. Vậy mà hôm nay, tao kiểm tra lại thì phát hiện mấy cái đồng hồ bằng vàng mà anh Vũ tặng. Từ lúc lấy xe về không ai đụng tới, mày là người duy nhất vào trong xe tao ngày hôm đó, chỉ có thể là mày lấy cái đồng hồ thôi.”

“Mẹ kiếp! Mày khôn hồn thì giao cái đồng hồ ra đây!”

A Sướng là thanh niên mới lớn, tính tình nóng nảy. Nghe đến chuyện tổn thương lòng tự trọng như thế thì chịu sao nổi, cậu ấy lao vào túm lấy cổ áo của tên đó, nhằm hỏi cho ra lẽ.

“Thằng chó! Tao mà thèm cái đồng hồ đó à?”

Lưu Vũ và tiểu Phúc tử phải ngăn lại, lớn giọng khuyên can.

“Tên kia đừng có ăn nói xằng bậy, thằng nhóc này không bao giờ làm thế!”

“Còn cậu kiềm chế lại đi! Cậu đánh hắn một cái, hắn sẽ có cớ gây khó dễ. Nhớ lời chị Vân Tịch nói không? Có camera ở đây, hắn không dám làm gì đâu.”

Phùng Thiệu Sơn nãy giờ trầm mặc, cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Không phải tôi đã kêu các cậu là không được đụng đến cái xe đó sao?”

Ngay từ đầu anh đã sớm nghi ngờ chiếc xe ấy có vấn đề. Cứ tưởng là dặn dò kĩ càng như thế thì mấy đứa nhóc này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không ngờ cuối cùng lại như thế này. Bây giờ có camera đi chăng nữa, thì lúc cậu ta chui vào xe đã thành điểm mù rồi. Mà trên xe có đồng hồ thật hay không cũng không ai biết được, cái bẫy này có tránh cũng không tránh được.

A Sướng lệ nóng quanh tròng, quỳ thụp xuống đất, tay run run nắm chặt vạt áo Phùng Thiệu Sơn.

“Anh Sơn, em không biết chuyện sẽ thành thế này. Em không có lấy, không có lấy…”

Hạ Vũ nhìn thấy cảnh này thì càng khoái chí hơn, bộ dáng như đã biết trước hết mọi chuyện. Vì sợ camera ở trong tiệm sửa xe, ông ta mới ra lệnh cho đàn em ép một tên vào trong xe, để dễ dàng vu khống.

“Bọn mày đừng có sướt mướt nữa. Không lấy chiếc đồng hồ ra thì tao đành đánh gãy một tay mày cho chừa! Thay anh Sơn của bọn bay dạy dỗ!”

Hạ Vũ ra hiệu cho đàn em, bọn chúng tiến lên điên cuồng đánh vào người thằng bé. Tiểu Phúc tử và Lưu Vũ bị giữa chặt ở hai bên, A Nhiên đang khóc cũng bị bắt lại. Tiếng hét đau đớn của thằng bé làm mọi người não hết cả lòng, từng tiếng từng tiếng như từng bước ép Phùng Thiệu Sơn.

“Dừng tay! Tao nói là dừng tay có nghe không hả?” Anh tức giận gầm nhẹ một tiếng, nắm đấm trên tay anh vung mạnh vào mặt tên đang đánh A Sướng, máu của hắn thấm ướt từng đốt tay anh. Từng sợi gân hằn rõ trên cánh tay, báo hiệu sự tức giận chực chờ bộc phát.

“Mày muốn bẻ tay ông đây thì cứ đến mà bẻ, đừng đụng đến bọn nó!”

Hạ Vũ bật cười, hắn ta vung quyền vào mặt Phùng Thiệu Sơn, giọng nói mỉa mai: “Mày phải quỳ xuống đây xin tao tha cho, chứ không phải đứng đó kênh mặt nhìn tao!”

Lâm Kiến Ban thu hết màn này vào mắt, chỉ trầm mặc không nói gì. Ông ta đúng là có ít tiếng tăm nhưng sau khi ra tù, phong thủy luân chuyển, hiện tại ông ta vẫn cần tiền của Hạ Vũ, đàn em cũng để hắn tuỳ ý sai bảo. Đã nhận ơn của Phùng Thiệu Sơn, lát có chuyện gì quá đáng ông ta sẽ lên tiếng ngăn cản. Còn bây giờ, e là phải uất ức, thằng đó chỉ là muốn lấy lại danh dự, sẽ không làm ra chuyện quá đáng.

“Đừng để tay tao thoát ra được, nếu không thứ đầu tiên tao nắm chắc chắn là cái đầu của mày!”

Như chờ câu nói này của anh, Hạ Vũ ra hiệu cho đàn em dừng tay đang trói lại. Bọn A Sướng và Lưu Vũ bị vây vào một góc, có mấy tên đứng canh chừng. Hắn ta tiến lại gần, đưa chân đá mạnh vào đầu gối Phùng Thiệu Sơn. Cú đá sau khi đá xong hắn còn đứng không vững, trái lại anh không những không ngã mà còn đứng vững vàng hơn.

Hạ Vũ hất mạnh tay tên đàn em đang đỡ hắn ra, cười gằn một tiếng: “Ha-mày cứng lắm! Để coi khi thấy thứ này có còn cứng được nữa không?”

Hắn ta đưa tay vào cạp quần, rút ra một khẩu súng.

Tất cả mọi người có mặt ở đây nháy mắt liền trở nên căng thẳng cực độ. Lâm Kiến Ban dường như không tin vào mắt mình, thằng này vậy mà dám đụng tới súng. Lưu Vũ và bọn A Sướng cũng bị dọa không nhẹ. Phùng Thiệu Sơn đứng trước họng súng đen ngòm, mắt không thèm chớp lấy một cái, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang biến dạng vì hưng phấn khi hạ bệ được anh.

Lâm Kiến Ban trong lòng căng thẳng, hét lên một tiếng: “Hạ Vũ! Mày điên rồi sao? Mau bỏ súng xuống!”

“Mẹ kiếp! Mày mà đụng đến bạn tao, coi tao có rút xương mày không?”

A Sướng khuôn mặt máu me, khó khăn lên tiếng, nói: “Anh Sơn! Cần gì phải làm vậy, cứ mặc em đi.”

“Sao? Sợ rồi?” Hạ Vũ thấy mọi người ai cũng sợ hãi, hắn liền phấn khích cười lớn. Lấy bán súng vỗ vỗ lên mặt Phùng Thiệu Sơn, gằn giọng nói: “Ngay từ đầu mày không nên chống đối tao. Giờ thì hay rồi, sợ đến “mót” ra quần rồi phải không?”

Phùng Thiệu Sơn ngó bàn tay run run vì cầm súng của hắn đang chỉa vào đầu mình, anh cười nhếch mép nhìn hắn ta, nói: “Nổ súng đi! Tao thách mày đó!”



Anh cúi đầu, phun nước miếng vào mặt hắn ta, Hạ Vũ điên tiếc lên, tức giận nói: “Mày tưởng tao không dám sao thằng chó?”

Phùng Thiệu Sơn còn chưa kịp lên tiếng, một bóng dáng màu tím nhạt đã từ đâu xông tới. Mọi người ở đây ai cũng bất ngờ không thôi, Hạ Vũ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, từ tay đã truyền đến cảm giác đau nhói, súng trên tay hắn ta cũng rơi xuống.

Vân Tịch nhìn thấy súng đã rơi xuống, nhanh chóng dùng chân đẩy súng ra xa, hàm răng sắc nhọn của cô vẫn cắn chặt tay hắn không buông. Lúc nãy vừa xuống xe, cô đã thấy tên khốn khiếp này lại dám dùng súng chỉa vào đầu người đàn ông của cô. Chú Nghiêm chưa kịp ngăn lại cô đã chạy qua bên này, nhào đến cắn mạnh vào tay hắn.

Hạ Vũ bị cắn đau, hất mạnh cô ra, tay hắn dùng lực lớn, làm mặt cô đỏ ửng một mảng. Trong lúc lộn xộn, Phùng Thiệu Sơn đã cởi được dây trói. Anh đấm liên tiếp vào mặt hắn, trầm giọng mắng: “Tao đã nói đừng để tao thoát mà. Mày gan bằng trời mới dám đụng đến cô ấy!”

Bị đánh túi bụi hắn không thể thanh minh được câu nào. Con nhỏ đó cắn tay ông đây chảy cả máu mày không thấy sao?

Anh với lấy cây búa gần đó, đặt lên thái dương của hắn: “Tao không thích chơi súng nhựa giống mày, hay là gõ thử một phát nhé?”

Ngay từ lúc hắn để súng lên trán, anh đã biết đây là súng giả rồi, chủ yếu là anh muốn kéo dài thời gian. Không ngờ cô nhóc nhà anh từ đâu lại xông ra cắn người ta, làm anh đứng cả tim, may mắn thay đó chỉ là súng giả.

Cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng từ bên thái dương truyền tới. Hạ Vũ liền la hét, sợ hãi kêu la: “Đại ca, cứu em! Cứu…em” hắn còn sợ đến nỗi tè hết ra quần.

Mấy tên đàn em sợ hãi chạy tán loạn, Lưu Vũ và bọn nhỏ nhanh chóng tiến đến hỏi thăm tình hình Vân Tịch. Cô nhìn thấy mặt A Sướng bị đánh thành như cái đầu heo, liền tò mò hỏi: “Nhóc bị ai đánh thế?”

Tiểu Phúc tử nhanh mồm nhanh miệng, đưa tay chỉ tên đàn em đang trốn ở trong góc kia, nói: “Là tên kia làm, chị Vân Tịch mau đánh cho hắn một phát đi!”

Vân Tịch đưa tay đánh lên đầu cậu ta một cái, giả bộ tức giận nói: “Có tin tôi đánh cậu trước không?”

Phùng Thiệu Sơn lo lắng, nhíu chặt mày, đưa tay định chạm vào mặt Vân Tịch, đã bị cô hất ra. Cô cuộn tay thành nắm đấm, vung thẳng vào mặt anh, trước mắt ngỡ ngàng của bao người.

“Phùng Thiệu Sơn! Hắn ta chỉa súng như thế mà anh chỉ đứng nhìn thôi à? Bình thường anh đánh đấm ghê lắm mà, sao hôm nay lại như thế?”

Vân Tịch dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt anh. Hai mắt cô đỏ bừng, giọng nghẹn ngào hỏi: “Có phải anh muốn chết hay không? Vì sao không bảo vệ bản thân? Vì sao hả”

Anh nắm chặt cánh tay đang làm bậy của cô, khống chế lực để không làm cô đau. Ôm chặt cô gái nhỏ đang khóc như hoa lê đái vũ vào lòng. Nhẹ giọng, vuốt lưng an ủi.

Vân Tịch đưa hai tay vòng qua eo rắn chắc của anh, thì thào nói: “Phùng Thiệu Sơn, em sợ lắm..”

“Lỗi của anh, lỗi của anh. Lần sau anh đấm gãy răng hắn được không?”

Hạ Vũ đang bê bết máu, thần trí mơ màng nhưng câu này vẫn lọt vào tai làm hắn run rẩy.

Quan Thành Chủ hất cằm về phía hai kẻ đang ôm nhau kia, huých vai chú Nghiêm bên cạnh, hứng thú hỏi: “Thằng nhóc đó là bạn trai tiểu Tịch sao?”

“Thấy sao hả? Có vài phần giống ông có phải không?” Chú Nghiêm liếc nhìn ông, chậm rãi nói: “Có điều cậu ta trẻ hơn, chưa kể mắt nhìn cũng tốt hơn ông rất nhiều. Nói chung là có tương lai hơn ông!”

“Nghiêm Từ! Chú có thôi hay không hả?”

Về phần Lâm Kiến Ban, ông ta nhận ra hai người đàn ông trước mắt này. Bộ dạng run như cầy sấy khi đứng trước họ, miệng lắp bắp nói không thành câu. Nếu không phải có cánh cửa phía sau chống đỡ, chắc chắn ông ta sẽ quỳ thụp xuống mất.

Lúc Lâm Kiến Ban còn là thiếu niên, chỉ cần nghe đến tên của Quan Thành Chủ là sợ mất cả mật. Ông ta là một lão đại khét tiếng với truyền thống ba đời đều là gia chủ của Hắc Long bang, ở khu vực Hải thành. Nhưng lại xưng huynh gọi đệ với Vân Trạch Huy thống lĩnh khu vực Nam thành lúc bấy giờ, người đàn ông kế bên ông ta chính là Nghiêm Từ-đao phủ số một của Vân Trạch Huy.

Sau khi Vân Trạch Huy chết, Nghiêm Từ đi tù, Quan Thành Chủ cũng ở ẩn. Mọi dấu vết về bọn họ cứ thế biến mất, chỉ còn lại tiếng tăm là vang danh thiên hạ.

Tiếng vang lớn đến mức sau này có rất nhiều tên cóc nhái chỉ việc mượn danh bọn họ mà cũng lấy được số má trong giới. Trong đó cũng có cả Lâm Kiến Ban, ông ta cũng thừa cơ hội thả câu mà mượn cơ hội này để có tiếng trong giới. Nhưng ông ta cũng còn biết sợ, chỉ lấy ra khè mấy tên không biết gì, chứ không dám đi đâu cũng treo tên họ bên miệng.

Lâm Kiến Ban một phòng hai phòng cũng không ngờ lại bị Hạ Vũ đàn em của mình bán đứng. Chú Nghiêm hỏi hắn là đàn em của ai, tên đó chưa kịp suy nghĩ mà đã trả lời luôn.

“Tôi là đàn em của Vân Trạch Huy!”

Vân Tịch vừa nghe thấy hắn trả lời vậy, khuôn mặt lập tức hiện lên hai chữ: Đéo tin!

Đùa gì thế? Ba cô không thể nào có đàn em vừa ngu ngốc mà hay ra vẻ như hắn ta được. Không biết nên khen hắn thông mình hay là ngu ngốc nữa, hết chuyện lại nhắc đến tên ba cô trước mặt chú Nghiêm.

Chuyện hôm nay đừng hòng tôi tha cho, nhất định sẽ xử lý đến cùng, tự mình cầu phúc cho bản thân đi tên khốn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.