Cả cuộc đời, Lâm Kiến Ban không thể nào ngờ được bản thân giúp đàn em ra oai một chút mà cũng có thể dây vào hai vị tổ tông như Nghiêm Từ và Quan Thành Chủ. Thêm thằng chó Hạ Vũ ngu ngốc kia nữa, nó còn dám nhận là đàn em của Vân Trạch Huy.
Ông ta thật mong Phùng Thiệu Sơn có thể ra tay độc hơn, tốt nhất là làm cho tên ngu đó im miệng luôn đi càng tốt.
Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đàn em ngu như bò!
Chú Nghiêm cúi người nắm tóc, dựng đầu Hạ Vũ dậy. Khuôn mặt lạnh băng trái ngược với nét phong trần thường ngày của ông, giọng nói như tiếng vang từ địa ngục hỏi hắn ta.
“Vân Trạch Huy. Ba chữ đó mày cũng dám gọi hả?”
Ông dùng sức đến mức gân xanh cũng nổi hết cả lên. Vân Tịch thấy mảng da đầu ấy sắp chia lìa với tóc đến nơi, đành lên tiếng: “Chú nhẹ tay một chút. Con còn muốn tên khốn đó ra toà, chú đừng làm hắn phải nhập viện lâu quá đấy.”
Chú Nghiêm thật sự là muốn cắt cả lưỡi của tên này xuống nhưng may cho hắn là Vân Tịch đã lên tiếng ngăn lại. Ông ngưng lại vì không muốn bẩn tay, chứ không phải là sợ con nhóc đó đâu.
Bên phía này, Quan Thành Chủ và Phùng Thiệu Sơn đang cùng mặt đối mặt.
Quan Thành Chủ thầm nhủ trong lòng: Ngó xuống mà xem thằng nhóc trước mắt này…chả phải là tông giống nhà ông hay sao?
Vừa gặp ông ta, Phùng Thiệu Sơn đã biết đây chính là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/2975388/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.