Đột nhiên, lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, một bóng dáng bỗng nhiên nhẹ nhàng xuất hiện ngoài nhà giam, quỳ xuống phương hướng hắn đang đứng.
Bùi Túc xoay người, đứng ngược sáng khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn: "Thế nào rồi?" Thanh âm bình thường cũng khiến người ta khó mà đoán được cảm xúc của hắn.
"Nghi Gia công chúa.. vẫn đang quỳ ngoài điện."
"Lại đi xem."
"Vâng."
Bóng dáng màu đen lại rời đi lần nữa.
Bùi Túc xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn bầu trời màu xám trắng bên ngoài song sắt hoen gỉ, sau đó lại cúi đầu nhìn vết máu trong lòng bàn tay.
* * * Ta nên làm gì mới đúng? Rốt cuộc thì ta nên làm gì mới đúng? Tại sao lại muốn đối với ta như vậy, vì sao..
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, vốn dĩ Quân Ninh đã quỳ đến có chút tinh thần không rõ, khung cảnh trước mắt đều đã mờ mờ ảo ảo, không ngờ ông trời lại còn cho mưa xuống, mưa rơi không nặng hạt, rất thưa thớt, nhưng mà lạnh, quá lạnh!
Quân Ninh đã đông lạnh đến sắp chết lặng, cơn mưa xuân này lại đột ngột hạ xuống càng khiến nàng đông lạnh đến run cầm cập, sau đó liền cảm giác thân thể của mình lúc nóng lúc lạnh, sợ là cho dù lần này được như mong muốn, thân thể cũng sẽ bị thương không nhẹ, không biết phải an dưỡng bao lâu đây..
Aiz, vì sao phòng ở đằng trước lại đột nhiên động đậy, aiz, không chỉ động đậy mà còn lúc to lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-vai-ac-toan-nam-than/2897886/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.