Chương trước
Chương sau
Nam Tầm đành phải xem tiếp, coi một hồi lại bắt đầu tám nhảm cùng Tiểu Bát.
"Với tư cách là một người kinh nghiệm phong phú để mị nói cho mà nghe, động tác vừa rồi thật ra rất khó chịu, nam nữ đều chẳng thấy suиɠ sướиɠ gì đâu. Chả hiểu sao bọn họ lại bày ra cái vẻ mặt đáng khinh còn say mê thế."
Tiểu Bát "xùy" một tiếng: "Phim heo đa số đều dặm mắm thêm muối, vẻ mặt với động tác đều là diễn cho người khác xem. Ngoài những trường hợp cá biệt thiên phú dị bẩm, người bình thường nếu giống máy đóng cọc thế kia, còn tận... Hai mươi phút, phỏng chừng đã sớm thăng thiên."
Đúng lúc này, Ngụy Xương bỗng gọi: "Lam Lam."
Anh xong việc rồi lập tức quay lại chỗ Nam Tầm.
Nam Tầm vừa nghe tiếng gọi, tức khắc điều chỉnh biểu cảm, để chắc chắn rằng bản thân luôn mang dáng vẻ ngây ngô tò mò ham học hỏi. Phim gì cơ, cô chỉ là một con người cá thuần khiết mà thôi.
Lúc này trên phim hai nhân vật chính vừa chiến đấu kịch liệt xong, đổi sang địa điểm mới, cho nên đều mặc quần áo, tay nắm tay tản bộ trong rừng.
Ngụy Xương cắt một đĩa trái cây mang đến, nhìn lướt qua màn hình sau đó ngồi xuống xem cùng cô.
Thấy cô nhóc không chớp mắt, mắt dính chặt vào TV, Ngụy Xương nhịn không được nhéo nhéo mặt cô, cười nói: "Phim này hay hơn bộ trước à, coi cháu xem không chịu rời mắt luôn nè."
Nhưng, khoảnh khắc Ngụy Xương quay đầu lại nhìn màn hình lần nữa, vẻ mặt của anh liền cứng đờ, tất cả động tác lập tức đình chỉ, đồng tử mở to hết cỡ.
Vừa rồi anh tưởng đây là một cảnh đi rừng bình thường, nhưng người đàn ông bỗng đè cô gái lên thân cây... Hình ảnh tiếp theo thật khó coi.
Ngụy Xương choáng váng chừng vài giây mới hoảng hốt nhào lên ấn nút tắt.
Một giây trước khi màn hình tắt rụp, với khoảng cách cực gần như vậy, thân thể nam nữ chính dây dưa đập thẳng vào mắt, còn có thanh âm khó nghe lọt vào tai cứ quẩn quanh trong tâm trí anh.
Trên trán Ngụy Xương chẳng biết từ lúc nào chảy xuống từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Trong đầu mơ hồ xuất hiện thanh tiến độ phim, đã chiếu 22 phút. Mà loại phim này, không có khả năng hai mươi phút đầu chỉ nắm tay rồi đắp chăn bông nói chuyện phiếm được.
Ngụy Xương mồ hôi đầy đầu quay lại nhìn người cá nhỏ, phát hiện cô bé mặt đầy khó hiểu nhìn mình, còn bất mãn chu chu miệng nhỏ.

"Sao lại tắt, cháu chưa xem xong mà."
Ngụy Xương nghe thấy lời này, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
"Lam Lam, cháu xem hết rồi?" Ngụy Xương không biết giọng mình âm trầm đến mức nào, ánh mắt cũng tối sầm xuống như đang kìm nén điều gì đó.
Đĩa phim chú Phương tự mình chọn lựa sao lại có thể loại này? Anh thật sự không nên để người cá nhỏ tự xem một mình, lần tới gặp anh nhất định sẽ chửi chết chú Phương...
Giờ phút này trong đầu anh vốn nên xuất hiện mấy thứ này, nhưng không! Chỉ có một ý niệm không thể kiểm soát nổi lên, cục cưng trong sáng tựa viên minh châu mà anh dốc lòng bảo vệ, có khả năng đã bị vấy bẩn.
Anh muốn cưỡng chế lôi sạch những thứ này khỏi tâm trí cô, muốn đập nát nó! Anh muốn hủy diệt!
Muốn bảo hộ một thứ khỏi những dơ tanh của phàm thế, cớ sao lại khó đến vậy?
Nhưng đối diện với đôi mắt vẫn ngây thơ trong veo của người cá nhỏ, ý nghĩ nhức nhối kia liền bay biến, có điều trái tim anh vẫn căng thẳng.
"Chú, hai người trong phim làm gì đấy ạ?" Gương mặt tinh xảo tựa như được tỉ mỉ điêu khắc nhăn lại, đây chính là biểu cảm mỗi lần người cá nhỏ tò mò không hiểu chuyện gì đó.
Thường những lúc ấy, Ngụy Xương luôn nhẫn nại giải thích cho cô. Anh kỳ thật không phải người nhiều lời, hầu như tất cả sự kiên nhẫn chỉ dành cho cô.
Có điều lần này Ngụy Xương đứng im tại chỗ không nhúc nhích cứ như bị trúng thuật định thân, sắc mặt có hơi là lạ nhìn thẳng cô. Qua hồi lâu, mới mấp máy miệng, gian nan đáp: "Bọn họ đang... chơi trò chơi."
Thốt lời này, chính anh cũng cảm thấy nực cười, nhưng càng hài hước hơn khi anh còn tiếp tục giảng giải: "Là trò những người thân thiết với nhau nhất thích chơi, hơn nữa chỉ có người trưởng thành mới có thể chơi."
Nam Tầm chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi: "Chú, trò này chơi vui không ạ? Cháu thấy hai người trong phim chơi nhiều lắm ạ. Bọn họ chơi trên sô pha, trên giường cũng chơi, còn có bồn tắm, mặt cỏ... Nét mặt bọn họ giống như rất vui vẻ."
"Lam Lam!" Ngụy Xương há hốc miệng rồi đột nhiên cắt lời cô: "Trò này chỉ người lớn mới được chơi, hãy quên nó đi. Quên đi, được không?"
Nam Tầm ngẩn người, sau đó cười ranh mãnh: "Chú không nhớ ạ. Cháu bảo rồi, cháu đã thành niên. Người cá mười lăm tuổi đã là người lớn rồi, mà năm nay cháu tận mười bảy tuổi."
Bỗng nhớ tới điều gì đó, cô mang vẻ mặt đầy tiếc nuối gục đầu xuống, nhìn đuôi cá dưới làn váy: "Đáng tiếc cháu không có hai chân, không thể cùng chú chơi trò này. Cháu thực sự rất muốn chơi cùng chú, sau đó, chúng ta sẽ vui vẻ giống người trong phim."
Cô nhả từng chữ chậm thật chậm, tuy rằng người cá nhỏ đã có thể giao tiếp khá tốt, nhưng đôi khi vẫn cần tạm dừng để tìm từ diễn đạt.

Tốc độ nói, cộng thêm thanh âm trong trẻo ngọt ngào, và gương mặt vô tội của người cá nhỏ, giống cây chày gỗ bọc đường đập từng hồi vào tim Ngụy Xương.
"Lam Lam, cháu nói... Cái gì?" Giọng Ngụy Xương khô khốc run rẩy.
Nam Tầm chu chu miệng: "Cháu bảo cháu muốn cùng chú chơi trò này, nhưng đáng tiếc cháu không có chân."
Ngụy Xương nghe vậy, tâm trạng đang căng như dây đàn bỗng đứt "tưng", đầu óc trống rỗng.
Trầm mặc kéo dài.
Mãi đến khi Nam Tầm khó hiểu nhìn anh: "Chú, chú làm sao vậy? Cháu chưa xem xong chú đã tắt, cháu còn chưa giận đâu."
Yết hầu Ngụy Xương chuyển động lên xuống, giọng khàn khàn đè nén gần như mất tiếng: "Không sao... Lam Lam, chúng ta nên đi ngủ."
Anh đờ đẫn bế Nam Tầm thẳng lên lầu, hai mắt nhìn vào khoảng không.
Thậm chí ôm người cá nhỏ vào phòng tắm rửa mặt rồi thay váy ngủ thỏa mái cho cô xong, anh vẫn còn lạc trong cõi thần tiên.
Nam Tầm ngáp một cái, ngoan ngoãn để mặc anh đặt mình ngay ngắn lên giường. Song đợi mãi mà chẳng thấy hôn chúc ngủ ngon, cô không khỏi trở mình nhìn người đàn ông đang ngây ngẩn kia, chủ động thò lại gần thơm má anh: "Chú, chú quên hôn chúc ngủ ngon hôm nay."
Nụ hôn này của cô rất đỗi bình thường. Ngày thường không chỉ có Ngụy Xương luôn thích thơm gương mặt nhỏ của cô, cô cũng thích thơm Ngụy Xương, có qua có lại.
Nhưng động tác vừa rồi lại làm người đàn ông trong trạng thái thất thần giật nảy mình, cả người thoáng run.
Nam Tầm dường như không phát hiện anh khác lạ, ngáp một cái xong, thì như mọi lần chủ động gối cánh tay anh ngủ.
Qua hồi lâu Ngụy Xương mới thả lỏng người, đưa tay ôm lấy eo người cá nhỏ.
"Lam Lam, trò chơi trên phim hôm nay không phù hợp với cháu, về sau đừng nhắc lại..." Ngụy Xương thấp giọng nói.
Nam Tầm mơ mơ màng màng "vâng" một tiếng, khóe miệng lại trộm cong lên.
Xí, thôi đi, ngay lúc tôi hỏi câu kia anh lại chẳng sợ tới mức nháy mắt có "phản ứng". Thật đúng là một lão thích lừa mình dối người còn biếи ŧɦái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.