Chương trước
Chương sau
Nam Tầm: ...
Phim người lớn thì phim người lớn, phim heo thì phim heo, lại còn "phim heo người nhớn".
Mới chỉ chiếu được hai phút nhưng hành động của hai nhân vật chính đã truyền tải đầy đủ nội dung cả bộ phim.
Nam Tầm đờ người rồi lập tức tắt phụt, nhét đĩa phim toàn hình ảnh bỏng mắt xuống dưới đáy ngăn kéo.
Tiểu Bát: "Á~ Sao lại tắt, chờ gia xem xong đã chứ! Thường ngày gia có mấy khi được coi xuân cung sống đâu. Mỗi lần ngươi với đại Boss yêu tinh đánh nhau, gia đều phải che chắn năm thức. Mãi mới thấy được thực chiến sống động thì ngươi lại tắt, hu hu hu... Vô nhân đạo, đồ vô nhân đạo."
Nam Tầm trợn trắng mắt: "Đừng tưởng ta không biết ngươi giấu không ít truyện 18+ trong không gian."
Tiểu Bát húng hắng giải thích: "Khụ... khụ... Thừa nhận rằng gia trữ kha khá, nhưng trời đất chứng giám, gia chỉ dùng để nghiên cứu nhân tính, rồi truyền lại kinh nghiệm cho ngươi. Ngươi quên ngày xưa là ai giảng cho ngươi 'Tuyển tập thả thính' hả? Đọc sách cấm cũng bởi muốn truyền thụ cho ngươi những điều tâm đắc của gia thôi, thề luôn~"
Nam Tầm "ồ" một tiếng: "Thế thì sao? Qua hai phút xem oánh nhau vừa rồi có đúc kết được gì không?"
Tiểu Bát lập tức đáp: "Có! Dáng người tên kia kém xa đại Boss, đừng trông cơ bắp cuồn cuộn, kỳ thực chỉ là bình rỗng kêu to thôi. Hơn nữa động tác quá giả, người bình thường đều tuần tự từng bước, hắn vừa mới xuất hiện đã biến cầm thú, hùng hục như đóng cọc. Còn diễn viên nữ, nhìn qua dáng người là biết cũng có tuổi rồi, được cái kỹ thuật trang điểm không tồi nom giống nữ sinh, lúc đầu còn vờ giãy giãy hai cái, chậc."
Nam Tầm: ...
Không ngờ được Tiểu Bát quả đúng soi ra không ít thứ, không hổ danh người đọc sách cấm có thâm niên.
Tiểu Bát nghĩ đến gì đó, chợt cười khà khà: "Cái phim này xuất hiện thật đúng lúc ha? Ngươi định coi cùng đại Boss không, có khi hắn lại bỗng nhiên thông suốt."
Nam Tầm im lặng vài giây rồi trả lời: "Đương nhiên, có điều hiện tại thời cơ chưa tới."
Tiểu Bát "á" một tiếng: "Ngươi thế mà thật sự có suy nghĩ này! Còn tính kỹ thời điểm luôn! Còn dám bảo ta đen tối? Đồ không biết xấu hổ!"
...
Ngụy Xương xử lý xong công việc quay lại, thấy người cá nhỏ nhà mình đang ngồi ngoan ngoãn trên sofa xem bộ hài kịch gia đình trước đó.
Anh khẽ cười, bế cô lên: "Cục cưng, chúng ta nên đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ thôi. Ngày mai xem tiếp."
Nam Tầm vô cùng tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh: "Chú, tắt máy."

Ngụy Xương bấm điều khiển tắt TV và đầu DVD, sau đó ôm cục cưng lên tầng, vào vai "Vú em siêu cấp" hầu hạ rửa mặt đánh răng, lau đuôi cá.
Trước khi ngủ, Nam Tầm chỉ chỉ trán mình bảo: "Chú, ngủ ngon."
Ngụy Xương cười bất đắc dĩ, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đó.
Bộ phim hôm nay chú Phương chọn không tồi, Ngụy Xương nghĩ thầm.
**
Hai người vào ở nơi này một tháng, người cá Tầm rốt cuộc có thể giao tiếp đơn giản với Ngụy Xương. Cô hệt đứa trẻ tò mò, luôn hỏi rất rất nhiều thứ. Mà Ngụy Xương không hề cảm thấy phiền, ngược lại còn vui vẻ tận hưởng.
Lúc này, giá trị ác niệm của Ngụy Xương đã giảm còn 80.
Một tháng tụt 20 điểm, tốc độ đã thực đáng nể. Nhưng Tiểu Bát hồi xưa hay gào thét suиɠ sướиɠ thì nay lại rất thản nhiên. Qua ngần ấy thế giới, nó đã đúc kết ra rằng: Phía trước giảm càng nhanh về sau sẽ càng chậm, hệt sên bò!
"Tiểu Bát, ta cảm thấy thời cơ sắp chín muồi rồi, ngươi thấy thế nào?" Nam Tầm đột nhiên hỏi.
Tiểu Bát ngẩn tò te: "Thời cơ gì?"
Nam Tầm cười ha ha: "Thời cơ phạm tội."
Tiểu Bát: Đã hiểu! Phim heo!
...
Tối nay bóng đêm thật đẹp. Sau khi dùng cơm xong, Ngụy Xương đẩy bé người cá ra ban công hóng gió, ngắm mặt biển mênh mông dưới trời sao.
"Lam Lam, muốn ra ngoài chút không?" Ngụy Xương vuốt ve mái tóc của người cá, rủ rỉ.
Tuy rằng anh thường hỏi như vậy, nhưng Nam Tầm biết anh không muốn mình rời khỏi biệt thự, càng chẳng thích cô tới gần biển. Cho nên cô hiểu chuyện lắc lắc đầu: "Chú không phải còn phải đọc giấy ạ? Chú cứ tới phòng làm việc đi ạ, cháu tự xem một mình."
Ngụy Xương cười, sửa lại: "Không phải đọc giấy, mà là văn kiện. Chú có vài văn kiện cần phải xem."
Anh nói rất chậm, như sợ mình phát âm quá nhanh thì người cá nhỏ sẽ nghe không hiểu.
Đôi mắt sáng ngời của Nam Tầm hướng về phía anh: "Nhưng chú bảo với cháu đó là giấy."

Ngụy Xương kiên nhẫn giải thích: "Đúng vậy, nó là giấy. Nhưng là trên nó có rất nhiều chữ mang nội dung công việc, cho nên tờ giấy bình thường đã biến thành văn kiện."
Nam Tầm chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu.
Ngụy Xương ôm người cá nhỏ xuống phòng khách dưới tầng, cúi đầu thơm lên má cô: "Chú ở trong phòng làm việc. Cháu xem phim đợi một lát nhé, xíu thôi là chú qua liền."
Nam Tầm tò mò hỏi: "Chú, vì sao không cho cháu xem TV ạ? Cháu thấy trong phim có người xem đó ạ."
Ngụy Xương ngẩn người, ấp úng giải thích: "Bởi vì trong TV có vài hình ảnh không phù hợp cho Lam Lam xem. Mấy bộ phim chú cho cháu xem không hay à? Còn rất nhiều bộ chúng ta chưa coi đấy."
Mấy hôm trước chú Phương lại tặng thêm một chồng băng đĩa, hơn nữa số lượng ban đầu cũng đến bảy tám chục, nhét đầy hai ngăn kéo.
Tất cả đều được chú Phương chọn lựa kỹ càng, anh cùng xem không ít. Nội dung không phải quá thú vị nhưng giàu ý nghĩa, cũng không buồn tẻ, thực thích hợp cho bé người cá học tập.
Nếu xem TV, hiện tại không ít chương trình có cảnh thân mật quá đà, chủ đề cũng không hẳn hay ho. Ngụy Xương không muốn cục cưng nhà mình học thói xấu.
"Chú mau đi đi, Lam Lam tự mình xem." Nam Tầm cười tươi khoe hai hàm răng trắng bóc đều tăm tắp,
"Lam Lam ngoan quá." Ngụy Xương lại thơm thơm lên mặt cô thêm vài cái.
Nhìn bóng dáng anh rời đi, ánh mắt Nam Tầm lập lòe, lục ra đĩa phim heo lần trước giấu đi, cực kì bình tĩnh mở lên.
Cô không cố tình mở to hay vặn nhỏ tiếng. Bộ phim này kéo dài khoảng 50 phút, đến khi Ngụy Xương xử lý xong văn kiện quay lại, không chừng cũng vừa tới đoạn diễn đến củi khô lửa bốc.
Để phòng ngừa anh xuất hiện đột ngột, Nam Tầm giữ vững vẻ mặt ngơ ngác trước sau như một, thoạt nhìn ngây thơ vô tội. Trưng cái vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm hai người đang xoắn quẩy trong màn hình, tựa như chỉ tò mò họ đang làm gì.
Tiểu Bát kêu to: "Aaaa... máu mũi gia đều chảy ra cả rồi. Quả là full HD không che!"
Trong phim, đôi nam nữ chính cuốn lấy nhau qua mấy điểm trong chung cư: trên giường rồi tới sô pha còn cả trên thảm, thậm chí cả trong bồn tắm nhỏ hẹp.
Nam Tầm: "Sao Ngụy Xương còn chưa qua đây nữa? Tuy tiếng không to, nhưng ta nhớ rõ cửa phòng làm việc đang mở mà. Full HD không che thế này hơi hại mắt rồi đấy. Hơn nữa ông nam chính này ngoài dáng người tàm tạm thì vừa già vừa xấu, không thể chịu đựng được."
Tiểu Bát: "Yêu cái đẹp như ta đây cũng sắp không chịu được, gia phải mau mau ngắm đại Boss đẹp trai để rửa mắt."
Rất nhanh, Tiểu Bát tiếp lời: "Gia vừa ngó qua, đại Boss hình như cũng nghe được chút động tĩnh nhưng không để bụng, tại từ chỗ hắn thì nghiêng đầu là có thể thấy ngươi trong phòng khách. Hắn thấy ngươi vẫn ngoan ngoãn xem phim, thế là lại tiếp tục làm việc."
Nam Tầm: ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.