Editor: Miêu Bàn Tử
Nếu như ngã xuống, nàng còn mệnh sao?
Hệ thống gió móng vuốt nhỏ lên che mắt, không dám nhìn.
【 Ui da, hồ ly tinh này thật sự hung ác nha! Rõ ràng sợ đau nhức muốn chết, lại vì nhiệm vụ mà hy sinh bay ra ngoài! 】
Nhưng Tô Đát Kỷ lại biết, nàng tuyệt đối không té.
Tiêu Ngự quá sợ hãi, không chút suy nghĩ mà nhào thằng về phía nàng.
"Bành!"
Hắn đúng là lấy một cái tư thế đầu đập xuống đất, đem thân thể của mình làm đệm thịt người mà tiếp nhận nàng!
Mà Tô Đát Kỷ, một chút bụi bặm cũng không có nhiễm phải.
"Hoàng Thượng!"
Nàng gấp đến độ hô to một tiếng, vô cùng cảm động, nước mắt như châu rơi xuống, dùng hết khí lực toàn thân từ trên người hắn lăn xuống, ngăn hắn lại,
"Đủ rồi... Hoàng...Hoàng Thượng... ta... ta thỏa mãn...rồi..."
Đầu gối cánh tay của Tiêu Ngự tất cả đều trầy da, thậm chí chỗ khuỷu tay khi rơi xuống đất còn nghe rõ tiếng xương cốt bị lệch, nhưng hắn không cảm thấy đau chút nào, lập tức đứng lên còn muốn ôm nàng chạy, cho đến khi nhìn rõ Tô Đát Kỷ, trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Nàng, đang dùng tay nắm chặt chủy thủ trước ngực, làm bộ muốn rút ra!
Tô Đát Kỷ nước mắt rơi đầy mặt, uy hiếp hắn,
"Nếu như ngài...không dừng lại... ta liền chết ở chỗ này..."
Tiêu Ngự bị doạ, vội vàng khoát tay la lên:
"Phiên Phiên, nàng đừng làm loạn!"
Mạng che mặt của Tô Đát Kỷ trong lúc hỗn loạn đã mất, lúc này trên mặt tái nhợt tuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459473/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.